"Vương thượng, quân thần đều bẩm tấu Hiền phi nương nương hóa điên, không thể giữ lại trong cung nữa!"
Tiếu Lý đọc giúp Vũ Văn Liễn tấu sớ, số tấu chương này đã chất đống trên bàn, nội dung đều giống như nhau. Nắm tay của Vũ Văn Liễn siết chặt, Vũ Văn Phiên bên dưới nhặt bừa một tấu chương cười lạnh: "Bọn họ đều là những người thuộc phe phái của phi tần trong cung, còn lại thì đều là ngoại sứ từ Lan quốc. Hoàng huynh, lần này xem ra huynh thực sự không thể giữ Hiền phi lại được."
Vũ Văn Liễn tựa người vào long tịnh, tay xoa lên trán:
"Những thứ này không phải đệ đã lường trước từ đầu rồi sao, Cầm Oa...vốn không tin ta sẽ xử lý Lan thị cho nên một mực tự mình hành động. Nếu như quần thần đồng tấu chuyện không giữ Cầm Oa thì chắc chắn đều nằm trong tính toán của nàng ấy, nếu không nàng ấy sẽ không tự mình phóng hỏa Thanh Điền cung."
Trong mắt Vũ Văn Phiên lóe lên tia sáng: "Hoàng huynh biết hết rồi?"
"Làm hoàng đế, những thứ này sao lại không biết? A Phiên, Lan thị bụng dạ đen tối khó lường, Hiền phi ở lại trong cung nhất định sẽ bị nàng ta ra tay hãm hại thêm lần nữa. Chi bằng lúc này vừa hay có cớ đưa nàng ấy rời khỏi hoàng cung..."
Trong mắt của Vũ Văn Liễn thoáng vẻ khổ sở, hắn vuốt lấy huyền phát, ngay nơi thái dương xoa mấy cái: "Quả nhân bây giờ hiểu rõ rồi, ân sủng của ta đối với nàng ấy thực sự là họa. Vốn nghĩ giữ nàng ấy lại hoàng cung có thể cùng nàng ấy sống cuộc đời yên bình, nhưng quả nhân đã lầm. Hoàng cung này, ân sủng này là thứ đoạt mạng người."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT