"Khứu giác của nương nương thật tốt!"
Lan Ất Khanh lấy trong túi áo một túi hương, cười ôn nhu: "Là thần đến Tây An mua về cho người, nương nương nói xem có phải Đào Mộc hương là loại này không?"
Lý Cầm Oa cúi đầu ngửi qua, bên mũi xông tới hương thơm của gỗ và đào vô cùng phong phú. Quả nhiên y lời nàng nói, chỉ cần ngửi đã giống như đứng trong cả một rừng đào: "Chính là thứ này, A Khanh có lòng quá, thực sự ghi nhớ những gì bổn cung nói."
Nhìn nàng với ánh mắt si mê, Lan Ất Khanh như bị thôi miên: "Vì nụ cười của nương nương, chút chuyện nhỏ này có là gì?"
Đương nhiên lời này Lý Cầm Oa cũng chẳng nghe rõ, chỉ là Lan Ất Khanh tự nói cho bản thân nghe. Lý Cầm Oa ôm lấy Đào Mộc hương trong lòng, phút chốc như trở về năm mười bảy tuổi, tự mình đến Tây An du ngoạn. 
Mùi bánh hạt sen, mùi tơ lụa ở Thưởng hiệu, Đào Mộc hương danh tiếng của Tây An...mùi vị của thuở niên thiếu và ngày tháng yên bình. Lý Cầm Oa thực sự muốn tham lam một lần, mong được quay về ngày tháng tốt đẹp đó. 
Ngày mà Vũ Văn Liễn hỏi nàng có muốn làm vương hậu hay không, nàng nhất định sẽ từ chối. Dù mất hết phong hiệu, mất hết địa vị cũng xứng đáng đổi lại sự yên bình cho tương lai. Nhưng mộng tưởng cũng chỉ là mộng tưởng, thực tế như con dao hai lưỡi cắt đi hy vọng của nàng. Nàng hiện tại không gia thế không con cái, trong người còn mang mối hận giết con. Lý Cầm Oa dù có muốn quay đầu đến mức nào, cũng chỉ là hai từ "muộn màng".

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play