"Vương thượng, đây là sớ chương của An hầu. Xin vương thượng tha tội cho An Phương Kỳ."
Trực Khanh đặt xuống tấu sớ bên cạnh hắn, Vũ Văn Liễn híp mắt: "An hầu này thừa kế tước vị của phụ thân hắn, là cháu trai của An Phương Kỳ. Hắn xem ra không hiểu sự nghiêm trọng của tội trạng cô mẫu hắn gây ra."
An Phương Kỳ là cô mẫu của An gia, bà ta và nhà ngoại đều là những kẻ bị hư vinh che mắt, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Bà ta chỉ có một điểm tốt là có nhà chồng là tướng lĩnh công thần nhiều đời, luận là chồng con hay cháu trai cũng đều là những kẻ đã hy sinh cho Đại Phục. Bằng không Vũ Văn Liễn không dễ tính như thế, để cho bà ta cấu kết phản tặc mà chỉ bị giam ở biệt am.
Cam Bình bên cạnh giúp hắn mài mực: "Vương thượng, nghe nói Lý lão phu nhân ở am tự đó sức khỏe suy yếu cho nên An hầu mới khấn xin vương thượng tha tội, hình như lão phu nhân đó sắp không chịu nổi nữa rồi."
An Phương Kỳ tuổi đã lớn tuổi lắm rồi, cũng đã quen hưởng vinh hoa phú quý mà mấy đứa cháu mang lại cho nên khi đến am tự vài năm liền sinh đau sinh bệnh, ăn chay niệm phật cũng không tịnh nỗi dã tâm.
Vũ Văn Liễn nhìn tấu sớ hừ lạnh: "Bà già An thị này không an phận, nếu không phải bà ta là người nhà của Cầm Oa thì quả nhân sớm đã tiễn bà ta đi hầu hạ tiên phu rồi!"
Đặt tấu sớ xuống, Vũ Văn Liễn nhíu mày: "Nghe nói phi tần của tiên đế An thị năm đó qua đời được tiên đế phong làm An Cung phu nhân phải không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT