"Thần thiếp hận người hay không, có còn quan trọng sao?"
Vũ Thế Luân cười lạnh: "Làm phu thê hơn mấy mươi năm, nàng hận ta hay không lý nào ta lại không cảm nhận được. Lòng dạ vương hậu của quả nhân...vốn dĩ không nằm trong hoàng cung này, hay là nằm ở chỗ Tào gia?"
Liêu Minh Vân thở dài.
"Nói nhiều lần người vẫn không tin, vậy sao người còn hỏi thiếp?"
Vũ Thế Luân chạm lên bàn tay của vương hậu, trong mắt hắn chính là sự đau khổ khó giấu: "Có lẽ...có lẽ quả nhân chỉ muốn nghe câu trả lời mà bản thân mình mong muốn." - Vũ Thế Luân ôm chặt lấy vạt phượng bào của Liêu Minh Vân, giọng nói khàn đục: "Ta còn có một câu rất ngu ngốc nữa muốn hỏi nàng, nàng gả cho quả nhân lâu như thế...có lần nào yêu quả nhân chưa?"
"Quả nhân biết nàng hận ta lắm, sự khổ sở nàng ở chốn thâm cung này và cái chết của nữ nhi chúng ta...Nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho ta, Minh Vân...nàng sẽ không tha thứ cho ta."
Nước mắt vương hậu rớt trên má hắn, Vũ Thế Luân nằm trên đùi nàng ngước nhìn khuôn mặt của người hắn yêu suốt nhiều năm, chua chát cười: "Xem kìa, nàng đừng khóc. Không phải nàng rất ghét quả nhân sao, đừng khóc." 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play