Dưới gốc cây hoè to lớn, khuôn mặt gầy gò của Lưu Nguyễn lúc này đang sưng tấy, vừa xanh vừa tím, trông rất đáng sợ.

Dưới mắt có một vết cắt không biết bị vật gì đó sắc nhọn cứa vào, đang chảy ra những giọt máu.
Giang Hạ chau mày, tại sao không xử lý trước vết thương cho con bé?
Người phụ nữ đứng cạnh Lưu Nguyễn buộc hai bím tóc dài đen nhánh, mặc áo sơ mi trắng và quần tây nữ màu đen, nhìn rất thời trang, cô ấy lúc này đang hỏi.
"Vừa rồi ai đánh Lưu Nguyễn, đứng ra!"
Cô ấy nhìn những đứa trẻ, những đứa trẻ cũng nhìn cô ấy, đều dừng lại trò chơi trên tay.
Mấy đứa lớn hơn tỏ vẻ mỉa mai, hóa ra là đi tìm cứu viện.

Chúng nhìn Lưu Nguyễn bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Xấu xí!

Một thằng bé trong đó đứng sau lưng người phụ nữ làm khẩu hình.

Nó nháy mắt, trông rất buồn cười.

Mục đích rất đơn giản, chính là muốn chọc tức Lưu Nguyễn.
Lưu Nguyễn đã sớm miễn nhiễm với những ánh mắt như vậy, con bé hoàn toàn không quan tâm chút nào.

Ngược lại, Cô Tô ở bên cạnh, khiến cô bé có chút ngỡ ngàng .
Tại sao cô ta phải ra mặt giúp mình?
Vừa rồi gặp cô Tô ở cửa nhà, Lưu Nguyễn vốn là muốn trốn đi, không ngờ lại bị cô ấy đưa tới đây.
Người phụ nữ nhướng mày, như thể phản ứng của đứa trẻ đã nằm trong dự liệu.
Cô ấy đến giữa đám trẻ và liếc nhìn từng đứa trẻ có mặt.

Độ tuổi của chúng từ ba đến hơn mười tuổi.

Chúng vẫn đứng thành từng nhóm nhỏ, ánh mắt có chút phòng bị.
“Không ai thừa nhận phải không?” Người phụ nữ lấy từ trong túi ra một nắm kẹo, “Ai trong số mấy đứa nhìn thấy Lưu Nguyễn bị đánh? Nói ra thì đều sẽ được hai viên kẹo.”
Bọn trẻ có chút lay động, liếc nhìn đứa trẻ bên cạnh, trong tay đối phương đang cầm kẹo sữa Thỏ Trắng to!
"Em…….Em nhìn thấy, là Chu Thâm đánh."
"Em cũng nhìn thấy, còn có Lý Tiểu Cường và Triệu Vĩnh Binh."
Bị những đứa trẻ chỉ ra, ba cậu bé khoảng chừng hơn mười tuổi mặt đầy tức giận.


Đánh nhau không lại còn đi mách người lớn, thật mất mặt.
Ánh mắt uy hiếp của chúng rơi vào trên mặt Lưu Nguyễn: Lần sau gặp lại mày, đừng nghĩ có thể sống tốt!
Lưu Nguyễn không chịu thua kém trừng lại, ai sợ ai.
"Mấy đứa có biết tại sao các bạn lại đánh nhau không?"
Người phụ nữ không những phát kẹo cho những đứa trẻ tố giác, còn phát kẹo cho những đứa trẻ còn lại, mỗi người một cái.
"Em nghe thấy chúng mắng Lưu Nguyễn là con hoang!"
“Còn nhổ nước bọt vào Lưu Nguyễn và kéo đầu bạn ấy.”
"Cha dượng của bạn ấy cưới vợ mới, họ cười nhạo Lưu Nguyễn, nói rằng sau này bạn ấy sẽ bị mẹ kế ngược đãi, nói rằng bạn ấy là sao chổi."
Giữa tiếng bàn tán của lũ trẻ, đầu Lưu Nguyễn dần dần cúi xuống, con bé nắm chặt nắm đấm.
Ở góc đường, Giang Hạ thấy cảnh này cực kỳ quen thuộc, cô phảng phất nhìn thấy chính mình lúc nhỏ.

Giống như một con nhím nhỏ, xù gai để tự bảo vệ mình.

Bởi vì, xung quanh có rất nhiều người có ác cảm với mình.
Tuy nhiên, bề ngoài cứng rắn như con nhím nhưng bên trong lại mềm yếu.
"Các em thật quá đáng! Học tiểu học chưa? Có biết ý nghĩa của con hoang và sao chổi không? Chắc chắn là đã học được từ trong miệng người lớn! Cha của Lưu Nguyễn là Lục Thiếu Dương, một sĩ quan quân đội cấp cao, cô là giáo viên chủ nhiệm của bạn ấy.


Sau này lại để cô biết các em bắt nạt Lưu Nguyễn, cô sẽ đi tìm giáo viên và hiệu trưởng của các em, hỏi bọn họ dạy dỗ các em như thế nào.”
Giọng điệu của người phụ nữ vô cùng tức giận, cô ấy hoàn toàn không chú ý đến nét mặt hiện tại của Lưu Nguyễn.
“Cô nói cho các em biết, nếu trên mặt Lưu Nguyễn có vết sẹo, cô nhất định sẽ đến gặp cha mẹ các em.

Luật nước ta quy định, cố ý làm tổn thương người khác sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.

Đừng tưởng rằng các em còn trẻ, nhà nước đã đặc biệt thành lập trại cải tạo trẻ vị thành niên để bắt những đứa trẻ vi phạm pháp luật.

Bây giờ chỉ cần các em xin lỗi Lưu Nguyễn, cô sẽ không báo cảnh sát."
Cô ấy cố tình làm mờ khái niệm tuổi tác và trích dẫn các điều khoản pháp lý.
 Giang Hạ nghe được lời này, chợt hiểu được thân phận của đối phương.
Giáo viên chủ nhiệm của Lưu Nguyễn, không phải chính là nữ chính trong sách gốc, Tô Hiểu Nguyệt sao?
Cô nhớ rõ ràng Tô Tiểu Nguyệt trong sách không thích Lưu Nguyễn và Lục Hải Minh, từ sau khi gả cho Lục Thiếu Dương, hai đứa trẻ vẫn là cha mẹ Lục gia chăm sóc, cô nhanh chóng gia nhập quân đội của Lục Thiếu Dương.
Giang Hạ chau mày, nhìn từ bên ngoài Tô Hiểu Nguyệt là đang chống lưng cho Lưu Nguyễn, trên thực tế, điều đó lại làm mâu thuẫn giữa những đứa trẻ trở nên gay gắt hơn.
Về sau bọn nhỏ nhất định sẽ cô lập Lưu Nguyễn, thậm chí có thể còn xảy ra một trận đánh nhau lần nữa.
Ba đứa trẻ đánh người nghe lời của cô giáo Tô, mặt tái mét vì sợ hãi.

Bố của Lưu Nguyễn là sĩ quan, có phải quen biết với công an?
"Xin lỗi, Lưu Nguyễn, bọn tôi sai rồi."
“Tôi sẽ không kéo đầu cậu nữa, tôi hứa.”

"Lưu Nguyễn, bọn tôi chỉ là đùa thôi, xin lỗi? Chuyện này không có nghiêm trọng như cô giáo nói.”
Tô Hiểu Nguyệt đi tới bên cạnh Lưu Nguyễn, cô nắm lấy tay Liễu Nguyễn nói: "Hy vọng bốn người các em đều là những đứa trẻ tốt, nói có thể giữ lời."
Mười phút sau, trong vườn Lục gia, Lưu Nguyễn nhìn thấy Giang Hạ lập tức quay lưng bỏ đi.

Dừng một chút, con bé đi sang phía bên kia, để lại bóng lưng cho Giang Hạ.
"Đợi chút!"
Lưu Nguyễn nghe thấy giọng nói của Giang Hạ không những không dừng lại mà còn bắt đầu chạy.
Giang Hạ vừa tức giận vừa buồn cười, nhanh chóng đuổi theo con bé.

Cô nắm lấy cánh tay của Lưu Nguyễn, ánh mắt rơi vào trên mặt con bé: "Vết thương trên mặt cần phải khử trùng, trong nhà có thuốc đỏ* không?"
(*Một loại thuốc khử trùng)
"Không phải việc của cô!"
Lưu Nguyễn cứng họng, bắt gặp ánh mắt quan tâm của Giang Hạ, trái tim con bé như bị đốt cháy, khẽ run lên.
Làm sao cô ta có thể quan tâm đ ến mình?
Không phải cô ta không thích mình và Hải Minh, còn muốn ly hôn với cha mình sao?
Biểu hiện của Giang Hạ khiến Lưu Nguyễn không biết phải làm sao, trong tim có chút rối bời.
Hôm qua, con bé còn cố ý mang một con cóc đến giường Giang Hạ để chọc tức cô; sáng nay còn mắng Giang Hạ là hồ ly tinh.
Cô ta là mẹ kế! Chẳng phải mẹ kế ghét nhất những đứa trẻ không nghe lời như mình sao?
Dường như nhìn thấu được Lưu Nguyễn đang suy nghĩ gì, Giang Hạ nhẹ nhàng mỉm cười, cúi người nắm lấy tay Lưu Nguyễn: "Đi thôi, trên mặt nếu như có vết sẹo sẽ không đẹp đâu."
"Tại sao cô không rời đi?"
Lưu Nguyễn ngẩng đầu nhìn Giang Hạ, dường như đang nghi ngờ lời cô vừa nói có phải là sự thật hay không.

Được một đôi bàn tay ấm áp và thanh tú ôm vào lòng, Lưu Nguyễn có chút lay động, như có một dòng nước ấm áp từ lòng bàn tay chảy vào lòng.
Bốn năm trước Lưu Nguyễn đến Lục gia khi mới năm tuổi.

Lưu Nguyễn chín tuổi nhỏ nhắn đến mức trông như một đứa trẻ bảy tuổi.

Con bé biết rằng cha mẹ mình đã qua đời, và không còn người thân nào khác.
Khi Lục Thiếu Dương tới đón cô bé, cô bé đã bị đưa đến cô nhi viện.
Con bé đến Lục gia trước Lục Hải Minh, cũng không giống như một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, con bé biết tất cả.
Lưu Nguyễn trưởng thành sớm, giống như một người lớn nhỏ.

Con bé biết ơn sự dạy dỗ của Lục gia, giấu mọi ấm ức mà bản thân phải chịu đựng ở bên ngoài vào trong tim, cố gắng không gây thêm rắc rối cho người lớn.
Lần duy nhất biểu hiện mãnh liệt nhất, chính là cuộc hôn nhân lần này của Lục Thiếu Dương.
Người khác cho rằng mẹ kế là người xấu, ngay cả cô Tô cũng nói như vậy.
Nhưng mà, tại sao nụ cười của Giang Hạ lại ấm áp như vậy?
"Hừ, đừng tưởng cô như vậy có thể mua chuộc được tôi!" Nói xong, Lưu Nguyễn suýt chút nữa cắn phải lưỡi của mình.


Con bé quay đầu sang một bên, thật mất mặt.
Giang Hạ ngồi xổm xuống, vịn lấy vai Lưu Nguyễn, ánh mắt nhìn về phía con bé: "A Nguyễn, con là cô gái dũng cảm nhất mà cô từng gặp, chúng ta trước tiên đi xử lý vết thương được không?"
Đôi mắt của Lưu Nguyễn đột nhiên đỏ lên.

Con bé thoát khỏi tay Giang Hạ và chạy về phía phòng của mình.
Giang Hạ lắc đầu cười đứng dậy.
Khi còn nhỏ nhân vật phản diện đều dễ thương như vậy sao?
Nhìn bộ dạng bướng bỉnh của Lưu Nguyễn, Giang Hạ nhớ tới mình khi còn nhỏ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play