Không có tòa nhà cao ốc, phần lớn là nhà ngói, nhiều nhất chỉ có vài nhà gỗ và nhà ba tầng.
Nhiều khẩu hiệu khác nhau được vẽ bằng thạch cao trên tường, nhưng chúng trông không hề bẩn thỉu và bừa bộn chút nào.
Xe đạp là phương tiện di chuyển quan trọng nhất trong thời đại này.
Đến cuối ngày, ngoại trừ chiếc xe tải giải phóng màu xanh quân đội nhìn thấy vào buổi sáng, Giang Hạ vậy mà chưa nhìn thấy bất kỳ chiếc ô tô bốn bánh nào khác.
Vào cuối xuân đầu hạ, người ta mặc quần áo vải xanh, bước đi vội vã.
Giang Hạ nhìn thấy trên mặt bọn họ đều có thái độ tích cực, hăng hái.
Ngẫm lại, bây giờ chính sách vừa được nới lỏng, môi trường không còn căng thẳng như trước, mọi người đều tràn đầy năng lượng.
Đột nhiên, xe đạp bị người khác chặn lại, Giang Hạ khó hiểu nhìn sang, chỉ thấy một thanh niên mặc áo sơ mi trắng đang thiết tha nhìn cô.
"Hạ Hạ, em ly hôn Lục Thiếu Dương chưa?"
Mối quan hệ của anh ta với nguyên chủ là gì? Giang Hạ hơi nheo mắt lại, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ.
Thấy Giang Hạ không trả lời, Khang Học Bân có chút lo lắng: "Em yên tâm, anh đã nói với cha rồi, nhà máy giấy của bọn họ còn thiếu hai công nhân, chậm nhất là ngày kia, anh trai em sẽ được sắp xếp để nhận việc.
Lục Thiếu Dương rất hung hãn, ngay cả phụ nữ cũng đánh.
Em đừng để bị lời nói ngọt ngào của hắn đánh lừa!
Chẳng lẽ chính anh ta là người kích động nguyên chủ ly hôn?
Giang Hạ bình tĩnh nói: "Anh đang cản đường tôi, phiền nhường đường cho."
Cuối cùng cô cũng hiểu người đàn ông trước mặt không có ý tốt.
Lấy cớ sắp xếp công việc cho anh trai của nguyên chủ, anh ta đã xúi giục nguyên chủ ly hôn.
Anh ta không biết ly hôn có ý nghĩa như thế nào với phụ nữ ở thời đại này sao?
Vẻ mặt Khang Học Bân thay đổi, anh ta nắm lấy cánh tay của Giang hạ: “Hạ Hạ, sao em lại thay đổi! Không phải chúng ta đã đồng ý ở bên nhau mãi mãi sao? Em đã quên lời hứa chúng ta ở thao trường rồi sao?"
Mí mắt Giang Hạ giật giật, nguyên chủ nhìn trúng loại người này! Vậy mà cũng tin, có quỷ mới tin người đàn ông này!
Tại sao lại không tới cầu hôn nguyên chủ trước khi nguyên chủ kết hôn?
Nhìn trang phục của anh ta thì điều kiện gia đình anh ta chắc chắn rất tốt.
Liệu gia đình đó có cho phép anh ta kết hôn với Giang Hạ? Đừng đùa! Cho dù không có ký ức của nguyên chủ, Giang Hạ cũng có thể đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Nếu thực sự có liên quan gì tới anh ta, thời gian sau khi ly hôn của nguyên chủ có lẽ vô cùng khó khăn.
"Buông ra!"
"Không, Hạ Hạ, anh yêu em!"
Giang Hạ không thể thoát khỏi sự lôi kéo của người đàn ông, cảm giác bất an và khó chịu do xuyên không gây ra ngay lập tức làm bùng lên cơn giận của cô.
Trong tích tắc, một cái tát lớn giáng thẳng vào mặt Khang Học Bân.
Anh ta không thể tin được buông tay Giang Hạ ra, cô vậy mà đánh anh ta! Chẳng lẽ cô đã thay đổi chủ ý, không muốn ly hôn với Lục Thiếu Dương? Hôm trước bọn họ còn nói chuyện vui vẻ, sao Giang Hạ lại đột nhiên lật mặt?
"Em không muốn ly hôn với Lục Thiếu Dương sao?"
"Bệnh thần kinh!"
Giang Hạ lười để ý tới nam nhân đối diện, cô không phải nguyên chủ, cũng không có ý định biết chuyện cũ của nguyên chủ.
Sự xuất hiện của người đàn ông này đã giải đáp sự nghi ngờ của Giang Hạ.
Lòng cô trở nên bình tĩnh hơn và con đường đi trong tương lai cũng trở nên rõ ràng hơn.
Khang Học Bân không muốn để Giang Hạ rời đi, hôm nay anh ta phải nhận được câu trả lời.
Giang Hạ là người phụ nữ đẹp nhất anh ta từng gặp, Lục Thiếu Dương cũng xứng sao?
Trước khi anh ta có thể tóm lấy Giang Hạ lần nữa, một nắm đấm mạnh mẽ đã lao tới và đánh anh ta ngã xuống đất.
Có người đi xe đạp lao tới, lúc này chiếc xe đạp Phượng Hoàng* màu đen đã nằm trên mặt đất, bánh sau vẫn đang quay với tốc độ cao.
(*Hay còn gọi là xe đạp Phoenix, sản xuất tại Trung Quốc, là biểu tượng của sự giàu có thời đó)
Rõ ràng đối phương thậm chí còn không có thời gian để đỗ xe, liền vứt nó đi rồi lao tới.
Giang Hạ đau đầu, chẳng lẽ người đàn ông sau này cũng có vướng mắc tình cảm với nguyên chủ?
Năm phút trước, Phó Vệ Binh tan làm về nhà.
Anh ấy là nhân viên kế toán ở thị trấn, nhà ở bên cạnh Lục gia.
Từ xa, Phó Vệ Binh nhìn thấy một nam một nữ lôi lôi kéo kéo.
Anh ấy chau mày, tuy rằng bây giờ tư tưởng đã thoáng hơn, nhưng cũng không thể ở giữa chốn đông người dây dưa mập mờ như thế?
Khi người phụ nữ nghiêng người nói chuyện, Phó Vệ Binh tình cờ nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy.
Đó không phải là vợ mới cưới của Thiếu Dương sao?
Thân là một người bạn từ thời mặc chung quần thủng lỗ đến khi trưởng thành của Lục Thiếu Dương, đôi mắt Phó Vệ Binh tối sầm lại, tăng nhanh tốc độ đạp xe.
Người đàn ông ôm Giang Hạ quay lưng về phía Phó Vệ Binh, anh ấy nhìn không rõ hắn trông như thế nào.
Người đàn ông này cũng thật to gan, vậy mà dám giở trò lưu manh trên đường.
Thái độ của vợ Thiếu Dương là từ chối khiến Phó Vệ Binh thở phào nhẹ nhõm.
"Cô không muốn ly hôn với Lục Thiếu Dương sao?"
Nghe vậy, Phó Vệ Binh suýt nữa ngã khỏi xe đạp.
Bạn thân của anh ấy hôm qua mới kết hôn, người đàn ông này vậy mà lại xúi giục vợ của bạn anh ấy ly hôn?
Lục Thiếu Dương nhận được nhiệm vụ khẩn cấp trở về quân đội, Phó Vệ Binh biết điều đó, nhưng anh lại không biết Lục Thiếu Dương đã đồng ý ly hôn với Giang Hạ.
Sau khi ném xe đạp xuống, Phó Vệ Binh đã đẩy Khang Học Bân xuống đất và đánh anh ta một cách dã man.
Mặc dù sau đó anh ấy nhận ra đây là con trai của quản đốc nhà máy làm giấy, nhưng Phó Vệ Binh xuống tay cũng không chút nể mặt.
Cái gì? Anh ta còn xúi giục vợ Thiếu Dương ly hôn!
Giang Hạ nhìn thấy hai người đàn ông đánh nhau, liền lên xe đạp xoay người rời đi.
Dù sao cô cũng không quen ai, ở lại đó cũng là thừa thãi.
Cô không quan tâm nguyên chủ từng hứa với ai cái gì.
Nếu như bây giờ cô đã xuyên thành Giang Hạ trong tiểu thuyết này, cô sẽ chỉ là chính mình.
Lúc rảnh tay, Phó Vệ Binh nhìn lên và phát hiện Giang Hạ đã rời đi.
Anh đá Khang Học Bân cuộn tròn một góc: "Tao cảnh cáo mày, nếu mày còn dám quấy rối Giang Hạ, có tin tao tao đánh gãy tay chân mày không!”
"Hừ!"
Khang Học Bân phun ra một ngụm máu.
Anh ta cười như không cười nhìn Phó Vệ Binh: "Kế toán Phó, mày là người có vợ rồi, chẳng lẽ mày cũng thích Giang Hạ sao?"
Phó Vệ Binh tức giận cười lớn, lấy khăn tay ra lau bàn tay vừa đánh người của mình, sau đó ném vào mặt Khang Học Bân.
"Cặn bã!"
Quay người đỡ chiếc xe đạp lên, Phó Vệ Binh lên xe đạp, khinh thường nhìn Khang Học Bân đang ngồi dậy: “Tốt nhất mày nên điều tra rõ xem bạn tao Lục Thiếu Dương là ai.
Đừng nghĩ rằng chỉ vì cha mày là quản đốc, thì mày có thể giở trò lưu manh! Không tin thì mày có thể thử xem.”
Phó Vệ Binh đi một lúc lâu, Khang Học Bân mới từ từ đứng dậy.
"Khạc!"
Anh giơ tay chạm vào khóe miệng của mình.
Phó Vệ Binh xuống tay thật tàn nhẫn.
Dù gì cũng không phải vợ nó, nó lo lắng cái đéo gì!
Khang Học Bân nghĩ đến làn da trắng nõn xinh đẹp của Giang Hạ, trong mắt hiện lên một tia quyết tâm.
Bất cứ thứ gì anh ta thích, không có gì anh ta không thể có được!
Lục Thiếu Dương dựa vào đâu có thể cưới Giang Hạ? Không phải chỉ mặc quân phục thôi sao, có gì mà ghê gớm.
Khang Học Bân khập khiễng bước đi, trong lòng thầm ghi thù với Phó Vệ Binh.
Giang Hạ đạp xe trở lại Lục gia, ở nơi cách cửa nhà không xa, cô nhìn thấy một người phụ nữ đang nắm tay Lưu Nguyễn đi vào trong hẻm.
Giang Hạ có chút nghi ngờ, vội vàng đạp xe tới cổng cất nó đi, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Nếu đối phương là người xấu, Lưu Nguyễn nhỏ tuổi như vậy, chắc chắn không thể phân biệt được.
Cuối con hẻm, đập vào mắt là một cây hoè già hàng trăm năm tuổi, chỗ này rõ ràng là thiên đường dành cho trẻ em.
Xung quanh cây hoè toàn là nhà ở, và Lục gia chính là ở phía tây nam của cây hoè già.
Tiếng các cậu bé chơi lăn vòng kêu leng keng, gần đó còn có trẻ con đang chơi đánh quay, nhảy lò cò, nhảy dây, trông rất là náo nhiệt.
Chưa tới gần, bước chân Giang Hạ đã dừng lại ở góc đường.