Giữa tiếng gà trống gáy, Giang Hạ lật người; dưới đôi lông mày lá liễu cong cong, một đôi lông mi dài khẽ run.
Có lẽ cô vẫn đang mơ, nếu không thì làm sao cô có thể nghe thấy tiếng gà trống gáy?
Căn nhà mới mua nằm trong khu tái định cư, vào cuối tuần, cô luôn bị đánh thức bởi tiếng nhạc do những bà dì múa ở quảng trường dưới tầng.
Chẳng lẽ nhạc múa thịnh hành gần đây có liên quan đến tiếng gà gáy?
Giang Hạ chậm rãi mở mắt ra, sau đó cô dùng tay dụi dụi mắt với vẻ không thể tin nổi. Phía trên đầu vậy mà lại là một ngôi nhà gạch với kết cấu bằng gỗ, tầm mắt hạ xuống, những bức tường xung quanh dường như mới được quét vôi lại, thoang thoảng mùi vôi vữa.
Chắc chắn là cô đang mơ!
Hôm qua thức khuya đọc một cuốn tiểu thuyết niên đại, cô đã mơ về một căn phòng ở thời đó. Giang Hạ bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Chẳng trách người ta thường nói: Ban ngày suy nghĩ về điều gì, ban đêm sẽ mơ về nó.
Cô kéo chăn đắp cho mình. Chợt thấy có điều gì đó không đúng?
Ngay cả bộ đồ ngủ nhung san hô đang mặc cũng biến thành một chiếc áo sơ mi trơn!
Giang Hạ đột nhiên ngồi dậy, bịt miệng ngăn tiếng kêu sắp phát ra.
Đối diện với cô là một chiếc tủ quần áo nhiều ngăn màu vàng mới toanh, bên trên dán chữ hỷ được cắt ra từ giấy đỏ. Kiểu dáng tủ quần áo rõ ràng là một phong cách đã phổ biến hơn ba mươi năm trước. Bên cạnh trên cái tủ đứng có phải là một chiếc tivi trắng đen? Giang Hạ tò mò rời khỏi giường, sờ vào nó, thật sự là đồ cổ. Nhìn rất mới, bên trên một hạt bụi cũng không có, mặt trước còn dán một chữ hỷ lớn màu đỏ.
Chiếc máy radio trên bàn và trên chiếc máy may gần đó có dán chữ hỷ đã nhắc nhở Giang Hạ rằng đây thực sự là phòng tân hôn vào những năm 1970, 1980.
"Âyza ôi!" Giang Hạ nhéo mạnh cổ tay mình. Đau quá! Cô không phải đang nằm mơ.
Ngồi lại trên giường, Giang Hạ chán nản cúi đầu xuống. Cô mới chuyển đến căn nhà mới mua chưa đầy một tháng. Tại sao vừa tỉnh dậy lại đột nhiên ở nơi xa lạ này?
Cô ấy là ai? Bao nhiêu tuổi? Có phải là chủ của phòng tân hôn này không?
Đột nhiên nhớ tới cái gì, Giang Hạ vội vàng đi tới trước gương.
Nhìn khuôn mặt giống hệt mình trong gương, cô thực sự muốn khóc. Ông trời ơi, ông đang đùa tôi à? Dù là trẻ mồ côi, không phải lo lắng rằng khi bản thân biến mất gia đình sẽ buồn. Tuy nhiên, cô chưa bao giờ có ý nghĩ về việc sẽ xuyên không hay chuyển sinh vì cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Ít nhất cũng phải báo trước cho cô để cô chuẩn bị tinh thần chứ!
Đúng rồi! Phải mau chóng tìm ra thông tin thân phận của người trông giống hệt mình này, nếu không lát nữa có người đến mình nhất định sẽ bị lộ.
Mở ngăn kéo bàn ra, đập ngay vào mắt là hai tờ giấy đăng ký kết hôn kiểu cổ.
Cầm lên giấy đăng ký kết hôn có con dấu màu đỏ tươi, Giang Hạ sửng sốt.
"Giấy đăng ký kết hôn, Lục Thiếu Dương, nam, 25 tuổi, Giang Hạ, nữ, 20 tuổi, tự nguyện kết hôn. Sau khi xem xét, giấy chứng nhận này phù hợp với quy định về kết hôn của Luật Hôn nhân nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Giấy chứng nhận này đã được cấp ngày 30 tháng 4 năm 1982."
Đây không phải là nam chính và vợ cũ của anh ta trong quyển "Thập Niên 80: Cuộc Sống Tốt Đẹp" mới đọc tối qua sao?
Lúc đó, Giang Hạ đọc trong lòng còn đang phàn nàn tên của bản thân lại giống hệt người vợ trước kiêu ngạo của nam chính kia. Ai ngờ cô vậy mà lại xuyên vào trong tiểu thuyết, trở thành nữ phụ xui xẻo đó!
Câu chuyện bắt đầu với việc vợ cũ của nam chính ầm ĩ đòi ly hôn, nam chính cũng không có tình cảm với vợ cũ, nên cả hai đã sớm làm thủ tục ly hôn vào ngày thứ hai của cuộc hôn nhân.
Lý do ly hôn cũng thật buồn cười, Giang Hạ không biết từ đâu biết được nam chính đánh nữ nhân, trong lòng cô ta cũng không thích nam chính và hai đứa con của anh ta.
Đúng vậy, nhân vật nam chính trong sách đã nuôi dạy hai đứa trẻ mồ côi, đều là con của người đồng đội đã khuất của anh.
Sau đó, gần như không có miêu tả nào về vợ cũ của nam chính, tiểu thuyết miêu tả quá trình nam nữ chính kết hôn và yêu nhau trong một thời gian dài. Điều khiến Giang Hạ ấn tượng sâu sắc ngoài việc nam chính sau này trở thành tướng quân, chính là hai đứa con nuôi đều bị nữ chính nuông chiều đến hư hỏng, trở thành những tay chơi nổi tiếng.
Tất nhiên, tiểu thuyết chắc chắn sẽ không viết về chỗ sai của nữ chính. Dù là niên đại văn, nhưng hào quang của nữ chính ngoài khuôn mặt xinh đẹp còn có những đức tính khiến ai cũng yêu mến. Nữ chính nguyên tác là một giáo viên tiểu học, sau khi kết hôn với nam chính thì gia nhập quân đội, nữ chính ngoại giao rất tốt, điều đó có tác dụng rất lớn trên con đường thăng tiến của nam chính. Truyện kết thúc với việc nữ chính có thai, cũng không có giải thích chi tiết về nhân vật phụ.
Ngay lúc cô đang ngây người nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn trên tay thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Giang Hạ theo giọng nói nhìn thấy một người đàn ông cao ít nhất một mét tám đang đứng ngược sáng.
“Cô đã thu dọn đồ đạc xong chưa? Bây giờ chúng ta liền đi làm thủ tục ly hôn."
Giọng nói lạnh lùng không có chút cảm xúc nào, giọng nói cứng nhắc dường như đã cố ý hạ thấp khi nói ra lời này.
Hửm? Ly hôn!
Khi Giang Hạ định thần lại, quả nhiên chính là tình tiết trong cuốn tiểu thuyết đó. Sự xuất hiện của nam chính đã khiến cô xác định rõ thân phận hiện tại của bản thân.
Ánh sáng bên ngoài quá chói, Giang Hạ không thấy rõ tướng mạo của người đàn ông ở cửa, chỉ có thể nhìn thấy anh đứng thẳng, hai tay buông thõng tự nhiên, ngón giữa hình như đang chạm vào đường may của quần.
Không hổ là quân nhân, đứng như tùng, ngồi như chuông*, mình đầy khí chất.
(*đứng như tùng là đứng thẳng với mặt đất, vững chắc và không hề lay chuyển; ngồi như chuông là tư thế ngồi vững chãi và ngay thẳng giống như ngồi thiền)
Giang Hạ còn chưa kịp mở miệng, một giọng nữ trung niên có chút khẩn trương từ phía sau người đàn ông truyền đến: "Ly hôn? Tao không đồng ý! Thiếu Dương, mày đi chính phòng quỳ xuống cho tao. Đồ bất hiếu, mày là muốn chọc tao tức chết sao?
Mặc dù không nhìn thấy người, Giang Hạ nghe giọng cũng đoán được là mẹ của Lục Thiếu Dương, Trần Thục Phân, một phụ nữ trung niên tính tình hung dữ nhưng lại rất thích Giang Hạ.
Cuộc hôn nhân này là do Trần Thục Phân làm mối. Lại nói bà ấy kỳ thực là một người xem trọng sắc đẹp, nên đã nhìn trúng Giang Hạ.
Mặc dù nữ chính sau này cưới về cũng rất xinh đẹp nhưng theo đánh giá của Trần Thục Phân, nữ chính quá gầy, tướng mạo cũng không có phúc khí. Vì vậy, mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu luôn rất căng thẳng.
Chỉ có điều nam chính và nữ chính luôn sống ở bên ngoài, rất ít khi về nhà, nên xung đột trực tiếp thường ít xảy ra.
Nghe được giọng nói của Trần Thục Phân, Giang Hạ đột nhiên muốn cười.
Chưa hỏi nguyên nhân ly hôn là gì, bà ấy đã trực tiếp chĩa mũi nhọn vào con trai mình.
Mẹ chồng như vậy là hiếm lắm!
Người đàn ông ở cửa dường như rất bất lực, anh bước vào trong, ánh mắt rơi vào tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay Giang Hạ, xem ra cô thật sự muốn ly hôn, sớm đã chuẩn bị xong rồi.
"Đừng lo về mẹ tôi, nếu như hôm qua tôi đã đồng ý với cô, thì nhất định sẽ làm được."
Lúc này Giang Hạ mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt có làn da ngăm đen, đôi mắt mạnh mẽ dưới cặp lông mày kiếm, chiếc mũi cao khiến toàn bộ khuôn mặt trông đặc biệt nổi bật.
Khuôn mặt này còn đẹp hơn rất nhiều so với minh tinh hiện đại, không hổ là nhân vật chính trong truyện.
Không ngờ đúng lúc này, người phụ nữ trung niên ở cửa lại đóng sầm cửa lại, sau đó có tiếng khóa cửa.
“Nếu chúng mày còn coi tao là mẹ, thì hãy suy nghĩ kỹ đi, hôn nhân không phải trò trẻ con, Lục gia và Giang gia không vứt bỏ người nào ! Khi nào chúng mày nghĩ thông thì tao mới mở cửa.”
Nói xong bà quay người bỏ đi. Khi đi, tiếng bước chân rất nặng nề, hiển nhiên rất tức giận.
Giang Hạ đột nhiên bị nhốt vào phòng tân hôn cùng một người đàn ông xa lạ, Giang Hạ có chút không biết phải làm sao. Cô sợ bị nhìn thấu mình không phải nguyên chủ, cho nên cố gắng cúi đầu không nhìn người đàn ông trước mặt.