Lâm Hàn đương nhiên là biết, lấy sắc thờ người, sắc suy mà tình mỏng, Tô mỹ nhân đắc ý không được hai năm đâu. Ví dụ hoàng đế có ám chỉ với triều thần đi chăng nữa, cho dù nàng ngăn cản Sở Tu Viễn, hoàng đế Thương Diệu cũng không tiện trách phạt bọn họ, chỉ vì nàng và Sở Tu Viễn là người không ai có thể thay thế.
Sở Tu Viễn còn muốn thương lượng một chút: “Ta và bọn họ đã quen biết nhiều năm, cũng hiểu ta như nàng hiểu ta vậy.”
“Bọn họ không tin chàng sợ thê tử à, hay là chàng sợ bọn họ biết?” Lâm Hàn lại hỏi.
Cả hai.
Nhưng mà, Sở Tu Viễn chỉ dám nói: “Không tin.”
“Vậy chàng làm bọn họ tin đi.” Lâm Hàn mỉm cười nhìn Sở Tu Viễn, khiến Sở Tu Viễn dựng cả tóc gáy, nói: “Sau này chàng có tụ tập với bọn họ thì mời ra ngoài, nếu dám đưa người về phủ, ta lập tức đi tìm bệ hạ.”
Sở Tu Viễn gian nan nói: “… Phu nhân, nhất định phải như vậy sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play