Mười hai tháng sáu, ngày hưu mộc, trời âm u, thoạt nhìn như muốn đổ mưa, sau khi dùng bữa sáng xong Sở Tu Viễn đã bảo Sở Mộc ở nhà trông chừng hài tử, hắn và Lâm Hàn cùng nô bộc vệ úy đến chợ đông mua trang sức.
Sở Tu Viễn muốn Lâm Hàn mua thêm mấy món, hắn cũng đã thật sự nói ra lời này. Hắn đã nghĩ ngợi nhiều hôm, cho dù ngày hắn và Lâm Hàn bái đường người Lâm gia không tới, sau này về Lâm gia, Lâm Hàn vẫn phải đeo vàng đeo bạc lên người, nếu không lỗ tai của hắn và Lâm Hàn có thể bị người Lâm gia nói cho đóng thành kén mất.
Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, Sở Tu Viễn đến chợ đông đã mua cho Lâm Hàn một đôi vòng vàng và một đôi vòng bạc, lại lựa thêm rất nhiều trâm cài bằng vàng bạc nạm ngọc. Lâm Hàn thấy hắn cứ như không cần bạc thấy cái gì cũng bảo tiểu nhị gói lại thì nhíu mày.
Ánh mắt của Sở Tu Viễn đã chú ý tới điểm này: “Phu nhân, cha nương nàng.”
Lâm Hàn nhịn xuống xúc động muốn trả đồ vật lại chỗ cũ, nhỏ giọng hỏi: “Cha ta đã gần năm mươi rồi, bệ hạ không chê ông ta già cả mắt mờ sao?”
“Về điểm này phu nhân có thể tự mình hỏi bệ hạ.” Sở Tu Viễn thấy tiểu nhị đã gói xong đồ, bảo gia định thanh toán rồi cùng Lâm Hàn đi ra ngoài: “Bệ hạ nói đợi thời tiết mát mẻ sẽ cho người tới phủ phụ nàng thu hoạch chỗ khoai kia.”
Lâm Hàn dừng bước chân, nhìn Sở Tu Viễn: “Có thu thì vẫn là chúng ta thu, y đưa người tới cân ký à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT