- Thiếu Niên Bí Ẩn -

Khu chợ trang trí.

Nơi đây tập trung rất nhiều công ty trang trí nội thất, cùng với trung tâm mua sắm đồ điện tử và nội thất lớn nhất thành phố.

So với cảnh hỗn loạn ở siêu thị, trung tâm nội thất tương đối ổn định. Dù sao thì sofa, giường, tủ đều quá cồng kềnh, khó mà khuân vác. Đồ dùng nhà bếp như nồi niêu xoong chảo, hay vật dụng hàng ngày như ghế, cây lau nhà, hầu hết các gia đình đều có sẵn, chẳng cần phải lặn lội lái xe đến đây tranh giành, trừ khi đầu óc có vấn đề.

Thế mà, Ngu Hàn Giang lại thật sự nhìn thấy hai kẻ đầu óc có vấn đề.

Bọn họ không đi siêu thị tranh đồ ăn, lại chạy đến trung tâm điện máy, cướp một chiếc TV LCD 50 inch!

Sắp đến ngày tận thế tài chính rồi, cơm ăn còn chưa xong, cướp TV về làm gì? Lỡ cúp điện thì xem kiểu gì?!

Hai thanh niên mặc áo ba lỗ đen, quần đùi đen, đầu còn trùm tất đen, chỉ khoét hai lỗ để lộ mắt ra…

Ngu Hàn Giang thực sự nghi ngờ, hai tên này định đi cướp ngân hàng, nhưng chạy nhầm chỗ?

Thế mà, hai gã kỳ quặc này lại thật sự vác TV lên rồi bỏ chạy.

Nữ quản lý trung tâm điện máy giật nảy mình vì biến cố bất ngờ, rõ ràng không hiểu nổi hành vi của hai người đó. Cô đứng ngây ra vài giây mới hoàn hồn, hét lên: “Bảo vệ! Bảo vệ đâu?! Mau chặn chúng lại! Có người cướp TV!”

Bảo vệ ở cửa nghe thấy, lập tức đuổi theo.

TV LCD cũng khá nặng, hai tên ngốc chạy được vài bước đã bị bảo vệ đuổi kịp, vật xuống đất. Bảo vệ nhìn bọn họ như nhìn hai thằng ngu, rồi lập tức gọi báo cảnh sát.

Cảnh sát nhanh chóng có mặt.

Viên cảnh sát dẫn đầu mặt mày sa sầm, lên lớp cho hai người: “Thời buổi này rồi, có sức thì đi mua mì gói mà ăn, lại còn chạy đến cướp TV! Thích xem TV đến thế à?”

Tất đen trên đầu hai tên bị cảnh sát giật xuống…

Trông cũng sáng sủa, không giống tội phạm chuyên nghiệp.

Hai người ôm đầu ngồi xổm vào góc tường, nghe cảnh sát giáo huấn, tai đỏ bừng. Một người lí nhí nói: “Chúng tôi cũng chỉ là nhất thời bồng bột, khụ khụ…” Người kia thì cười hề hề: “Cảnh sát ơi, chúng tôi cướp của thế này, theo luật địa phương thì bị giam mấy ngày ạ?”

Cảnh sát nói: “Cướp giật công khai, gây nguy hại đến an ninh xã hội, phạt giam từ 7 ngày trở lên.”

Hai người không những không tỏ ra chán nản, mà mắt còn sáng rực, dường như rất vui khi bị bắt.

Cảnh sát vỗ bốp vào đầu hai người: “Thích vào đồn đến thế à?!”

Hai người vội vàng ôm đầu xin tha: “Không không, chúng tôi không dám nữa…”

Cảnh sát còng tay hai người, áp giải lên xe. Chiếc TV LCD được trả lại cho quản lý. Nữ quản lý ngán ngẩm: “Mấy người này là ai vậy? Cướp TV, vác được hai bước đã không chạy nổi? Đến diễn hài à?”

Ngu Hàn Giang lạnh lùng quan sát màn kịch này.

Hai tên này rõ ràng là người thách đấu, chắc là bị mất vật tư, bất đắc dĩ mới nghĩ ra cách cướp bóc, bị bắt vào đồn ngồi 7 ngày.

Bị giam thì có ăn, có chỗ ở, cũng coi như vượt ải được chứ gì?

Phục cách nghĩ của hai người này thật —— nên nói là thông minh hay là ngu ngốc đây?

Cứ tưởng vào trại giam là có thể an toàn sống sót 7 ngày sao?

Nếu dễ như vậy, thì tất cả người thách đấu cùng nhau đi cướp ngân hàng, rồi đồng loạt vào tù, ngồi đủ 7 ngày là cùng nhau vượt ải… Đơn giản vậy thì còn là phòng bí mật A Bích sao?

Đình công chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến mọi ngành nghề, cảnh sát cũng không ngoại lệ.

Đến lúc đó, trại giam tê liệt, không ai cung cấp nước uống, đồ ăn cho phạm nhân, hai tên khôn lỏi này, chắc chắn sẽ khóc ròng nhìn song sắt mất.

Ngu Hàn Giang không xen vào chuyện bao đồng, quay người bước vào khu chợ.

Hôm qua đến đây, còn thấy kha khá công ty trang trí và cửa hàng nội thất đang hoạt động, có khách hàng đặt dịch vụ trang trí đến cãi nhau. Nhưng hôm nay, tất cả đều đóng cửa im lìm, cửa sắt hạ xuống, khóa chặt, đi trên đường chẳng thấy bóng người. ( app TYT - tytnovel )

Rõ ràng, sau khi biết vật giá tăng gấp đôi, hầu hết mọi người đều đổ xô đi siêu thị, chợ tranh mua nhu yếu phẩm. Các ông chủ ở khu chợ trang trí đều nghỉ bán, dù sao thì lo cho bản thân và gia đình mới là quan trọng nhất.

Để tránh bị phát hiện, Ngu Hàn Giang vẫn dùng áo choàng tàng hình.

Anh mặc áo tàng hình đi đến kho hàng dưới tầng hầm Nơi đây trống huơ trống hoác, tất cả xe vận chuyển hàng đều đỗ ở bãi, tài xế không đi làm, ổ khóa anh thay cũng không có dấu hiệu bị cạy. Xem ra, khu chợ trang trí này không thu hút sự chú ý của trộm cướp.

Ngu Hàn Giang vừa định vào kho lấy vật tư thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ.

Hiện tại anh đang tàng hình, không sợ bị nhìn thấy, nên cứ men theo tiếng bước chân đi tới.

Dưới tầng hầm, một người mặc quần áo bẩn thỉu đang khó nhọc đẩy chiếc xe ba bánh từ góc khuất ra. Trên xe chất mấy túi rác đen, dính đầy nước sốt cà chua, lòng trắng trứng… trời nóng nực, mấy thứ này đã bắt đầu phân hủy, bốc mùi khó chịu.

Kẻ đó nhìn quanh, thấy không có ai, mới nhanh chóng mở túi rác, và lôi từ trong “túi rác” ra một đống sữa, socola, bánh quy,... 

Ngu Hàn Giang lập tức nheo mắt.

Kẻ đó nhanh nhẹn lấy năm chai sữa, một hộp socola lớn, sáu gói mì, sáu gói bánh quy và sáu chai nước khoáng, nhét vào ba lô bên cạnh, rồi nhanh chóng ngụy trang lại “xe rác”, đẩy vào góc tầng hầm.

Sau đó, người đó cởi bỏ bộ quần áo bẩn thỉu, lấy quần áo sạch sẽ trong ba lô ra thay, rồi quay người rời đi.

Ngu Hàn Giang nhìn rõ mặt người đó.

Khuôn mặt thanh tú của thiếu niên vẫn còn nét trẻ con, nhưng đôi mắt đen láy, sáng ngời, ánh mắt đầy vẻ lo lắng. Cậu ấy vừa đi nhanh về phía trước, vừa cảnh giác vểnh tai nghe ngóng xung quanh, giống như loài vật nhỏ nhạy bén nhất trong rừng.

Hơn nữa, điều khiến Ngu Hàn Giang bất ngờ là, thân thể thiếu niên này cực kỳ dẻo dai, chẳng khác nào diễn viên xiếc.

Vừa nãy không thấy cậu ấy trên đường, vì cậu ấy chui ra từ cái lỗ thủng trên bức tường phía sau kho hàng dưới tầng hầm. Cái lỗ cao chưa đến một mét, cậu ấy ném ba lô qua trước, rồi cúi người chui ra, nhanh nhẹn như cá.

Ngu Hàn Giang nhíu mày nhìn theo hướng thiếu niên rời đi, trong lòng đã có đáp án.

—— Là thiếu niên đàn guitar ở quảng trường trung tâm hôm đó.

Nghĩ ra cách dùng xe ba bánh cất giữ vật tư, lại còn ngụy trang thành “xe rác”, cách làm của cậu ấy quả thực rất thông minh, vì chẳng ai muốn đến gần một chiếc xe rác bốc mùi hôi thối bị vứt ở xó xỉnh.

Ngu Hàn Giang đợi đến khi xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mới mở khóa kho hàng, lấy một ít vật tư bỏ vào ba lô, rồi quay về chỗ ở.

Tiêu Lâu và Thiệu Thanh Cách đã về, đang mở laptop lên mạng, còn đang lưu số điện thoại cho nhau. Ngu Hàn Giang ngạc nhiên: “Hai người lấy máy tính với điện thoại ở đâu vậy?”

Thiệu Thanh Cách cười tủm tỉm: “Giáo sư Tiêu dùng socola và mì gói đổi lấy đó.”

Ngu Hàn Giang: “…”

Thật khó tin.

Nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Tiêu Lâu, Ngu Hàn Giang tin ngay, còn khen: “Giỏi thật.”

Tiêu Lâu đưa cho anh một chiếc điện thoại cũ, nói: “Số của tôi và Tổng giám đốc Thiệu đều có trong danh bạ rồi, sau này anh muốn ra ngoài thì cũng tiện liên lạc.”

Ngu Hàn Giang gật đầu, nhận lấy điện thoại bỏ vào túi: “Vẫn là giáo sư Tiêu chu đáo.”

Tiêu Lâu hỏi: “Hôm nay có phát hiện gì không?”

Ngu Hàn Giang kể lại chuyện gặp hai tên ngốc đội tất đen đi cướp, định vào tù để vượt ải cho hai người nghe.

Tiêu Lâu không dám tin: “Ngồi tù để vượt ải? Nếu xảy ra bạo loạn, nhà tù sẽ rất đáng sợ, dù sao những kẻ bị giam ở đó đều là hạng người có vấn đề, đánh đập, cướp bóc còn là nhẹ, biết đâu lại giết người…”

Ngu Hàn Giang gật đầu, vẻ mặt hơi nghiêm trọng: “Đúng vậy, phạm nhân ngày thường bị quản giáo và cai ngục quản lý, bề ngoài còn ngoan ngoãn, một khi không còn bị kiểm soát nữa thì hậu quả sẽ khó lường. Nơi đó có lẽ sẽ là nơi đổ máu đầu tiên.”

Thiệu Thanh Cách vuốt cằm nói: “Chắc hai tên này cũng giống tôi, là người thách đấu ở một mình bị mất vật tư, không sống nổi nữa nên mới nghĩ ra cách này.”

Thủ phạm vẫn là tên trộm đêm qua, dựa vào ăn cắp đồ của người thách đấu khác để vượt ải, thật đáng ghét!

Hai cô gái ở cạnh phòng Thiệu Thanh Cách hôm qua khóc cả đêm, rõ ràng là rất tuyệt vọng.

Chẳng lẽ bọn họ không biết, trong thế giới này, trộm vật tư chẳng khác nào giết người ư?

Tiêu Lâu siết chặt nắm tay: “Vì vượt ải mà mấy tên trộm này bất chấp thủ đoạn!”

Ngu Hàn Giang nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, nhỏ giọng nói: “Đừng tức giận quá, lòng người khó đoán, chúng ta không thể yêu cầu tất cả người thách đấu đều giữ được đạo đức trong Thế Giới Là Bài.”

Anh chuyển chủ đề: “Tôi còn gặp một chuyện nữa, cậu thiếu niên đàn hát ở quảng trường trung tâm hôm đó cũng cất vật tư ở chợ trang trí, cách ngụy trang của cậu ta rất thông minh —— cậu ta bỏ tất cả đồ ăn vào túi rác đen ném lên chiếc xe ba bánh, ngụy tạo xe rác.”

Tiêu Lâu ngẩn người: “Xe rác? Thế mà cậu ta cũng nghĩ ra được.”

Ngu Hàn Giang nói: “Cậu ta bỏ vật tư vào xe rác, giả làm người nhặt rác, hơn nữa, xe ba bánh có thể đạp chạy bất cứ lúc nào, rất tiện. Ra vào kho hàng dưới tầng hầm thì đi cửa sau, còn thay cả quần áo, vô cùng cẩn thận. Nếu hôm nay tôi không mặc áo choàng tàng hình tình cờ nhìn thấy, thì tôi cũng chẳng muốn động vào cái xe rác đó.”

Tiêu Lâu nghĩ Ngu Hàn Giang thuê cả kho hàng để cất vật tư là đã đủ cẩn thận rồi.

Không ngờ cậu thiếu niên kia còn cao tay hơn, chơi hẳn một xe rác.

Thiệu Thanh Cách không nhịn được cười thành tiếng: “Trong đám người thách đấu đúng là có đủ loại người, tự biến mình thành bẩn thỉu, hôi hám, đẩy xe rác giả làm người nhặt rác, thế mà cậu ta cũng làm được.”

Tiêu Lâu bất lực xoa trán.

Kẻ trộm đồ của người khác để vượt ải, giả làm cướp để vào tù, rồi còn đẩy xe ba bánh nhặt rác…

Mới ngày thứ hai, đủ loại người thách đấu đã xuất hiện, đúng là muôn hình muôn vẻ!

So ra, Ngu Hàn Giang, Tiêu Lâu và Thiệu Thanh Cách lại là những người có suy nghĩ bình thường nhất thế giới này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play