10.
Sau một buổi sáng bận rộn, tôi mới hiểu tại sao lại phải trả sáu con số để thuê vệ sĩ cho cậu chủ nhỏ này.
Khó chiều như vậy, thì phải trả nhiều tiền mới tìm được người chứ.
Hơn nữa, cứ thế này thì đa số người ta dùng cả bảy con số cũng không giữ được.
Nhưng tôi không phải là đa số.
Đi dạo quanh một vòng, rồi quay lại công ty xử lý công việc, tôi lái xe trở lại trường của cậu chủ nhỏ để đón cậu ấy tan học.
Cậu chủ nhỏ này rõ ràng không ngờ tôi lại quay lại.
Vì vậy, khi tan học chiều hôm đó, nhìn thấy tôi vẫn còn ở đó, biểu cảm của cậu ấy không khác gì vừa nuốt một bát rau mùi.
Tôi xuống xe mở cửa cho cậu ấy, cậu ấy đứng yên, hỏi tôi:
"Sao anh vẫn chưa đi?"
Tôi cúi người xuống một chút, nhưng vẫn chưa đủ để nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, nên lùi lại nửa bước, để cậu ấy không phải ngửa mặt lên, rồi hỏi lại: "Tại sao tôi phải đi?"
Biểu cảm của cậu ấy rõ ràng là tức giận, cũng không trả lời câu hỏi của tôi, hậm hực ngồi vào trong xe.
Câu nói đó kết hợp với biểu hiện của cậu ấy vào buổi sáng, tôi chợt lóe lên một ý tưởng, cảm thấy mình dường như hiểu ra điều gì đó.
Người da dẻ trắng trẻo dễ bị đỏ mặt, từ góc nhìn của tôi, khi tức giận, khuôn mặt của cậu chủ nhỏ này đỏ hồng như bánh gato dâu tây, rất muốn đưa tay lên véo một cái.
Nhưng nghĩ vậy thôi chứ tôi không có can đảm làm thật.
Nhìn ánh mắt của cậu ấy là biết, lúc này mà sờ vào không khác gì khiêu khích một chú hổ đang săn mồi, tâm lý thì thỏa mãn rồi đó, nhưng tay thì chắc chắn là không còn.
Tôi đóng cửa xe, quay lại vị trí lái xe, thấy cậu ấy nhìn thẳng về phía trước, không nói gì. Muốn trêu cậu ấy thêm chút nữa, tôi tiếp tục hỏi: "Cậu nghĩ rằng những chuyện sáng nay sẽ làm tôi sợ mà bỏ chạy à?"
Cậu ấy không trả lời.
Tôi tự nói tự nghe: "Có phải trước đây những người khác cũng bị làm như vậy nên mới bỏ chạy đúng không?" - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Biểu cảm của cậu ấy thay đổi đôi chút, phản bác tôi: "Chính anh mới làm á!"
"Đúng đúng đúng, tôi làm." Tôi nói theo lời cậu ấy: "Cảm ơn cậu chủ đã đại nhân đại lương, bao dung cho kẻ tự đi tìm đường chết là tôi."
Cậu ấy hừ một tiếng, nói một cách không hề khiêm tốn: "Biết rồi thì tốt."
Tôi: "..."
Giọng điệu trong câu nói ấy thẳng thắn đến mức tôi không biết nên đáp lại thế nào.
Nhưng có vẻ như cách nịnh bợ này là đúng rồi.
Vì vậy tôi tiếp tục hỏi: "Vậy vị cậu chủ hào phóng và tốt bụng nhất này có thể trả lời câu hỏi của tôi được không?"
Cậu ấy: "Không thể."
"..."
Được rồi, không nói thì thôi.
Lúc chờ đèn đỏ, tôi liếc nhìn cậu ấy một cái, gần như đã có câu trả lời, trong lòng vừa vui vừa buồn. ( truyện trên app T•Y•T )
Vui là cậu ấy có lẽ cố tình tỏ ra như vậy để làm tôi sợ mà bỏ đi, chứ thực ra cũng không khó gần đến vậy.
Buồn là, xét theo tình hình hiện tại, tình trạng này chắc chắn sẽ còn kéo dài rất lâu, hơn nữa biết đâu cậu ấy sẽ còn nhiều chiêu trò khác đang chờ phía sau.
Haiz, cuộc sống thật không dễ dàng.
Thôi được rồi, tôi tự an ủi mình. Cậu ấy đáng yêu, cậu ấy làm gì cũng đúng.