Bậc thang dẫn vào sảnh lớn tầng một được lát bằng đá cẩm thạch trắng trơn nhẵn.
Không một hạt bụi, sàn đá cẩm thạch sạch sẽ, bóng loáng không tì vết. Khi Thanh An cúi đầu nhìn thấy những viên gạch viền đen trên sàn đá ấy, tim cô bỗng như bị bóp nhẹ một cái. Không rõ lý do, một cảm giác căng thẳng mơ hồ bỗng len lỏi trong lòng.
Cô bước qua khe cửa đang hé mở, tiến vào bên trong căn biệt thự.
Vừa vào nhà, ánh mắt Thanh An lập tức sáng lên.
Đây là một căn biệt thự ba tầng. Đều là ba tầng như nhau, nhưng ngôi nhà của Lục Dụ Bạch rõ ràng rộng lớn và thoáng đãng hơn nhiều so với căn nhà mà trường phân phát cho gia đình cô. Phòng khách tầng một và một phần tầng hai được thiết kế thông tầng, trần nhà cao vút. Tường được sơn màu đen sẫm. Nội thất trong nhà giống như những gì người ta hay thấy trên truyền hình về nhà của những người quyền thế, với tông màu đen, trắng phối hợp hài hòa, cùng các chi tiết chuyển tiếp bằng màu xám.
Không gian sạch sẽ, tối giản, nhưng có lẽ do gam màu chủ đạo mà trong sự đơn giản ấy lại toát lên cảm giác lạnh lẽo, cùng một luồng áp lực ngầm như dòng nước đang âm thầm chảy xiết.
Tuy nhiên, Thanh An lại bất giác rất thích phong cách này.
Sự lạnh lùng và thanh lịch ấy mang đến cho cô – một người sống nội tâm – cảm giác bình yên khó tả.
Chủ nhân ngôi nhà sau khi vào liền đi thẳng vào bếp.
Ba cô đã nói trên xe rằng, nhà chú Lục rất rộng, chú ấy thường không ở nhà,luôn có người giúp việc lo liệu việc dọn dẹp hàng ngày.
Thanh An đưa mắt quan sát quanh căn phòng, ngắm nhìn những món trang trí đơn giản mà cô vô cùng ưa thích, cùng các khung treo. Trên tường, thứ trang trí duy nhất là một giá sách hình lưới chữ thập, với vài cuốn sách bìa đen được đặt gọn gàng bên trong. Bên cạnh đó là một vài món đồ trang trí vật lý nhỏ bằng bạc, hình cầu tròn.
Đi một vòng, Thanh An không thấy bóng dáng người giúp việc đâu.
Bố cô có lẽ không phải lần đầu đến nhà chú Lục, nên ông cùng mẹ cũng không cần khách sáo, thoải mái ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách. Chiếc bàn trà cũng là một chiếc bàn lớn màu đen sẫm, thiết kế rất tinh tế. Nó không phải loại bàn cứng nhắc với góc cạnh sắc nét, mà các góc bàn được bo tròn mềm mại, phần chân bàn thon dần về phía dưới. Những đường nét uyển chuyển ấy làm giảm đi sự lạnh lùng của chiếc sofa và thảm trải sàn màu đen, mang lại chút cảm giác dịu dàng.
Thanh An cũng ngồi xuống cùng bố mình.
Không lâu sau, chủ nhân của căn nhà bưng ba cốc nước trở lại phòng khách.
Anh đưa cho Thanh An một cốc nước ấm, trong khi bố mẹ cô là hai ly trà xanh nhạt. Thanh An cúi đầu nhìn chiếc ly thủy tinh được đặt trên mặt bàn đen đẩy đến trước mặt. Cô quả thực không uống trà, còn chưa đến cái tuổi để học cách thưởng thức trà.
Lúc cần nhờ vả, bố cô là người mở lời trước.
“Làm phiền cậu rồi, Dụ Bạch.”
"Đêm hôm khuya khoắt, tôi với mẹ con bé cũng chỉ vừa nhận được thông báo chiều nay. Vốn là ngày kia mới bay, nhưng vé đột ngột dời lại sáng mai. Đồ đạc của An An cũng nhiều, để con bé tự mang qua đây thì phiền quá, nên chúng tôi quyết định đưa nó qua sớm một ngày.”
“……”
“Không sao.” Người đàn ông đối diện lên tiếng, mỉm cười, “Học sinh tối nay có tiết thực hành, bên đó có tiểu Lưu trông coi là được.”
Bố Thanh An nói tiếp: “ Không phải cậu còn có một cuộc họp tối nay sao?”
“Không, tạm thời bị hủy rồi, viện trưởng chiều nay vừa mới thông báo.”
“Vậy à, cũng tốt. Cuộc họp này vốn cũng định mời tôi đi, nhưng tôi nói là phải cùng mẹ An An chuẩn bị xuất ngoại, nên viện trưởng không yêu cầu tôi tham dự nữa.”
Giọng bố cô rất vui vẻ, còn mang theo chút nịnh nọt mà Thanh An chưa từng thấy. Điều này khiến cô bất giác ngẩng đầu, muốn nhìn người đàn ông đã khiến bố cô phải hạ giọng ba phần khi nói chuyện.
Qua gọng kính đen và mái tóc dày, Thanh An ngẩng đầu lên.
Người đàn ông đó ngồi trên chiếc sofa đối diện, cùng với bộ vải bọc đen và chiếc bàn trà đen. Thanh An chớp mắt, đột nhiên nhận ra dường như người đàn ông đó cũng đang nhìn mình.
Đôi mắt sâu thẳm, mang theo sự dò xét, lặng lẽ giao nhau với ánh mắt cô.
Thanh An sửng sốt một chút.
Từ nhỏ đến giờ, những người đàn ông Thanh An từng gặp ngoài bố mình, chỉ có giáo viên chủ nhiệm và các nam sinh trong lớp. Cô học lớp tự nhiên, nên số lượng nam sinh rất đông. Trong đó có cả những nam thần lạnh lùng khiến nữ sinh toàn trường phải điên đảo, hoặc những hotboy giáo thảo mang dáng vẻ thiếu niên khiến bao trái tim thiếu nữ thổn thức.
Cô đã quen với dáng vẻ nghiêm nghị của thầy chủ nhiệm, cũng như nhiều kiểu người khác nhau trong cuộc sống.
Thế nhưng, đến năm mười tám tuổi, đây là lần đầu tiên Thanh An nhìn thấy một đôi mắt như thế. Trái tim cô như bị ai đó khẽ cào nhẹ, một cảm giác mê hoặc len lỏi, âm thầm đánh thức từng nhịp đập trong lồng ngực.
Lục Dụ Bạch khẽ xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, đưa tay cầm ly thủy tinh trên bàn trà, nhấp một ngụm trà.
“Vậy hai người không về trước kỳ thi đại học của Thanh An sao?”
Nụ cười trên mặt bố Thanh An thoáng nhạt đi, ông thở dài:
“Đến lúc đó tính tiếp… cố gắng thôi.”
“Xem thử xem có xin nghỉ được không.”
“Cậu cũng biết đấy, tiểu Lục, tháng Năm và tháng Sáu hằng năm là thời điểm cao trào của mùa sinh sản giống mới.”
Ánh mắt Lục Dụ Bạch chuyển sang Thanh An:
“Thanh An không thấy nhớ nhà sao?”
Bố cô bật cười, nắm lấy tay con gái, ngẩng cao đầu đầy tự tin:
“Không đâu, không đâu. Tiểu Lục cậu cứ yên tâm, An An từ nhỏ đã được chúng tôi nuôi thả cho đến lớn. Chẳng qua vì năm cuối cấp, kết quả học tập của con bé không được tốt lắm, nên chúng tôi mới muốn tìm người giúp để ý một chút. Hỏi hết cả họ hàng không ai chịu nhận, ông bà nội ở quê lại già cả. Tôi với các đồng nghiệp khác cũng không thân thiết mấy, chỉ có cậu là tương đối quen thuộc, thế nên tôi mới mặt dạn mày dày nhờ cậy…”
Lục Dụ Bạch gật đầu:
“Không nhớ nhà là được.”
Bố cô cười đầy vẻ nịnh bợ.
Thanh An từ đầu đến cuối đều cúi thấp đầu. Ánh mắt đối diện ban nãy với người đàn ông ấy khiến tim cô đập loạn nhịp, không dám ngẩng lên nhìn lần nữa. Suốt một lúc lâu, cô chỉ nghe bố mẹ và chú Lục nói thêm vài câu xã giao về trường học. Cuối cùng, bố cô nhìn đồng hồ, áy náy nói: “Cũng muộn rồi, tôi với mẹ con bé còn phải về để bàn giao một số việc ở viện.”
Bố cô đứng dậy, Thanh An thấy vậy cũng vội vàng đứng theo. Lục Dụ Bạch đặt ly thủy tinh xuống, bộ quần âu thẳng tắp theo từng bước chân anh đi đến cửa, mở cửa tiễn bố mẹ Thanh An.
“Vậy An An, bố mẹ đi nhé?” Bố Thanh An xoa nhẹ đầu con gái.
Thanh An ngẩng đầu, thoáng nhìn Lục Dụ Bạch đứng bên cạnh bàn trà, rồi nhanh chóng quay lại nhìn bố mình. Không hiểu vì sao, tim cô như bị thứ gì đó đè nén, nhịp đập loạn xạ, đến cả mạch máu cũng căng lên vì căng thẳng.
“Bố…”
Bồ Thanh An từ lâu đã quen với việc chia tay con gái, ông vỗ nhẹ lên đầu cô, dịu giọng an ủi:
“Ở nhà chú Lục, con phải ngoan ngoãn, nghe lời chú nhé. Gọi điện thoại quốc tế không tiện, có chuyện gì cố gắng tự mình giải quyết, đừng làm phiền chú Lục quá nhiều. À nhưng nếu có vấn đề gì trong học tập không hiểu thì nhất định phải hỏi Dụ Bạch kịp thời. Chú ấy là học bá, nghe nói ngày trước còn là thủ khoa khối tự nhiên của thành phố A.”
Bên cạnh vang lên một tiếng cười nhẹ nhàng. Lục Dụ Bạch hơi cúi đầu, khóe môi nhếch lên một chút.
“Dụ Bạch.” Bố Thanh An quay đầu, hỏi người đàn ông đứng bên bàn trà: “Xe buýt ở cổng khu nhà cậu có phải đi thẳng đến Nhất Trung không?”
Nhất Trung chính là trường trung học mà Thanh An đang theo học.
Lục Dụ Bạch suy nghĩ một lúc, rồi đáp: “Đúng vậy.”
“Khoảng hai mươi phút.”
Bố Thanh An gật đầu:
“Vậy thì tốt quá, An An đi học và về nhà bằng xe buýt là được rồi.”
Nghe vậy, Thanh An thầm tính toán trong đầu. Nếu quãng đường mất khoảng hai mươi phút, thì thời gian biểu buổi sáng và tối của cô sẽ cần điều chỉnh như thế nào. Việc thức dậy vào sáng sớm luôn là nỗi ám ảnh lớn nhất đối với học sinh lớp 12. Lúc Thanh An còn đang nghĩ ngợi, bỗng nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía bàn trà: “Nếu tôi có thời gian, tôi sẽ đưa Thanh An đến trường.”
Thanh An chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Lục Dụ Bạch.
Lục Dụ Bạch toàn thân mặc đồ đen đứng cạnh bàn trà đen. Chiếc áo sơ mi được may đo tinh tế ôm gọn lấy thân hình anh, để lộ đường nét cánh tay khỏe khoắn, không có chút mỡ thừa nào. Đôi vai rộng và mạnh mẽ toát lên vẻ vững chãi.
Bố Thanh An hơi sững lại, sau đó cười có chút ngại ngùng:
“Vậy… cũng được.”
“ Vậy, An An làm phiền cậu nhé.”
*****
Sau khi bố mẹ rời đi, Lục Dụ Bạch dẫn Thanh An đi tham quan ngôi biệt thự một vòng.
Ba chiếc vali lớn của Thanh An vẫn nằm giữa phòng khách tầng một. Cô chỉ vào chúng, do dự một lúc rồi rụt rè hỏi nhỏ:
“Lục…”
“Gọi tôi chú Lục là được.” Lục Dụ Bạch dừng bước khi đang định đi lên cầu thang tầng hai, quay lại nhìn Thanh An.
“Hoặc gọi tôi là ‘Lục Dụ Bạch’ cũng không sao.”
Nửa câu sau mang chút ý trêu đùa để bầu không khí bớt căng thẳng, khiến Thanh An ngượng ngùng nở một nụ cười. Tuy nhiên, cô vẫn theo phép tắc, khẽ gọi một tiếng “Chú Lục”, sau đó lại chỉ vào mấy chiếc vali dưới đất, cúi đầu nói:
“Cháu cần tìm chỗ để mấy cái vali này xuống phải không ạ?”
“Đợi chút đã.”
Lục Dụ Bạch nhìn theo hướng tay cô, cúi xuống xem xét ba chiếc vali màu hồng to lớn.
Tuổi mười tám của một cô gái, có lẽ đều mang theo một trái tim yêu thích màu hồng. Nhưng giống như một người sống trong vỏ bọc, Thanh An luôn để mái tóc dài che đi ánh mắt, khiến người khác không thể nhìn rõ biểu cảm của cô.
Ánh mắt anh dừng lại trên dáng vẻ mặc đồng phục rộng thùng thình, tóc mái rủ xuống che khuất khuôn mặt của Thanh An. Anh thu lại bước chân đang bước lên bậc thang, tiến lại gần cô thêm hai bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Anh hơi cúi người xuống:
“Để lát nữa đi.”
Anh nói, giọng trầm ấm: “Trong nhà có thang máy, trước hết mang em đi làm quen với hoàn cảnh một chút.”
…
Ngôi nhà của Lục Dụ Bạch rất lớn, lớn đến mức Thanh An lần đầu tiên sợ hãi thán phục hóa ra một người cũng có thể ở trong một căn nhà rộng như thế. Tầng hai và tầng ba có thiết kế tương tự tầng một, đều mang phong cách đơn giản với ba tông màu đen, trắng, và xám.
Không gian rộng rãi, nhưng không có bất kỳ căn phòng nào bị bỏ phí. Nhiều ngôi biệt thự thường có quá nhiều phòng, đến mức gia chủ phải dùng làm phòng khách không thường xuyên hoặc phòng chứa đồ. Theo thời gian, những căn phòng đó dần mất đi công năng, các giường ngủ dành để tiếp khách đều phủ đầy bụi.
Mỗi căn phòng trong biệt thự đều rất lớn và được sử dụng với mục đích riêng. Lục Dụ Bạch lần lượt giới thiệu cho Thanh An: phòng sách, phòng chứa đồ, phòng đàn. Dường như không có căn phòng nào bị bỏ trống. Một số phòng được thiết kế mở rộng từ bản vẽ ban đầu, ví dụ như phòng đàn rộng gấp đôi phòng ngủ cũ của Thanh An, nhưng lại rất giản đơn: chỉ có một cây đàn piano tam giác, vài cây violin và cello, cùng một bộ sofa.
Cách bố trí cùng với cửa sổ lớn chạm đất, khoảng sàn gỗ trống, và hai chậu cây xanh làm điểm nhấn, tạo nên một không gian vừa đủ tinh tế, hài hòa.
Điều này khiến Thanh An cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với phòng đàn nhỏ ở nhà, nơi mẹ cô bày đủ thứ lặt vặt khiến không gian trở nên ngột ngạt.
Sau khi giới thiệu phòng đàn, Lục Dụ Bạch mở cửa phòng sách. Tầng hai và tầng ba mỗi tầng đều có một phòng sách. Phòng sách tầng hai chủ yếu phục vụ cho việc thư giãn, còn phòng sách tầng ba dùng để làm việc.
“Phòng sách tầng hai có khá nhiều sách về lịch sử trong và ngoài nước, cùng các tác phẩm văn học. Lúc rảnh rỗi tôi thường ngồi ở đây đọc sách,” Lục Dụ Bạch vừa nói vừa dẫn Thanh An bước vào.
Giọng nói của anh trầm ấm, nhịp điệu vừa phải, phát âm rõ ràng, như thể đã quen đứng trên bục giảng. Thanh An bước theo anh, ngẩng lên nhìn chiếc giá sách chạm tới trần nhà, bên cạnh là một chiếc thang có thể kéo trượt, trên đó đặt vài quyển sách đang mở.
Phòng sách cũng sử dụng cửa sổ lớn chạm đất. Khi đèn đường bên ngoài vừa lên, ánh sáng từ những tòa nhà xa xa lấp lánh phản chiếu lên tấm kính.
Thanh An không thực sự thích đọc các tác phẩm văn học lớn. Cô thích những tiểu thuyết thanh xuân tình cảm hơn. Nhưng cô vẫn gật đầu, nhìn quanh các đầu sách xếp trên giá.
Chỉ có những người phong thái đĩnh đạc ngay cả động tác lật sách cũng tạo nên một bức tranh như Lục Dụ Bạch,mới có thể tận hưởng bầu không khí yên tĩnh trong phòng sách với gam màu đen, trắng, xám này.
Ở nhà, Thanh An thường cuộn mình trên chiếc ghế sofa nhỏ mỗi khi trời mưa. Bên cạnh là một chậu cây lục thảo lá dài, cô đắm mình trong sắc xanh và tiếng mưa, cầm trên tay những tập 《Độc giả》, lặng lẽ cảm nhận nỗi buồn vui trong từng câu chuyện.
Nhưng từ khi bước vào năm lớp 12, cô hầu như không còn thời gian để an nhàn như thế.
Rời phòng sách, cả hai tiếp tục đi sâu vào tầng hai. Hành lang cũng được thiết kế với tông màu đen, trắng, xám, khiến Thanh An bước đi ngày càng dè dặt hơn theo cảm giác của không gian.
Đến căn phòng ở cuối hành lang, Lục Dụ Bạch đặt tay lên tay nắm cửa, nhẹ nhàng ấn xuống và vặn mở. Anh giơ tay lên, chạm vào công tắc trên tường, bật đèn. Ánh sáng bất ngờ khiến Thanh An dõi theo, ngẩng đầu nhìn căn phòng trước mặt.
Ngay khi nhìn thấy cách bố trí bên trong, cô khẽ ngừng thở.
…
Trước mắt cô, vẫn là những gam màu quen thuộc như các phòng khác: tường sơn trắng, sàn gỗ màu tối, rèm cửa ban công màu đen tuyền. Chiếc bàn rộng được làm từ gỗ cắt cạnh bo tròn, tủ quần áo màu đen tuyền với các điểm nhấn trắng. Đèn trần được thiết kế tối giản, dài với tông đen trắng.
Nhưng….
“Cái này…” Thanh An bước vào phòng một chút, ánh mắt dừng trên chiếc giường màu trắng được trải tấm ga mới toanh màu hồng phớt.
Trên bàn, trên nóc tủ quần áo, trên chụp đèn đứng, và cả mặt hai chiếc tủ đầu giường hai bên giường, tất cả những bề mặt lớn trơn bóng đều được phủ một lớp vải mềm cùng tông màu hồng phấn.
Sự xuất hiện của sắc hồng dịu dàng đã thổi vào căn phòng vốn mang phong cách lạnh lùng, tối giản một sự mềm mại đặc biệt. Nó tựa như đưa người ta từ cái lạnh giá của Bắc Cực đến sự ấm áp của vùng nhiệt đới, nơi có bốn mùa luân chuyển, hoa nở hoa tàn, và đâu đó ánh lên một chút hơi ấm của con người.
Lục Dụ Bạch quay người lại, đứng thẳng giữa khoảng trống giữa giường và tường, không tựa vào đâu cả. Ánh mắt anh thoáng lướt qua cô gái nhỏ với đôi mắt sáng rỡ, rồi cất giọng:
“Không kịp mua thêm đồ nội thất ấm áp hơn.”
“Nhưng trước đây, bố em hay nói rằng con gái ông ấy rất thích màu hồng nhạt.”
“Em vẫn còn là trẻ con, những gam màu dịu dàng thế này sẽ giúp giấc ngủ của em tốt hơn.”
Thanh An chớp mắt, không muốn rời ánh nhìn khỏi căn phòng. Màu hồng phấn này chính là sắc màu cô thích nhất. Chiếc vali, balo, thậm chí cả kẹp tóc cô đeo đi học, đều nằm trong bảng màu này.
“Em thấy sao?” Lục Dụ Bạch hỏi.
Thanh An ngẩn ra, nhận ra anh đang nói với mình, vội vã chỉnh lại mái tóc, vén những sợi tóc che trán ra sau tai, để lộ chiếc cổ trắng ngần.
Cô khẽ gật đầu, lí nhí:
“Dạ…”
“Rất thích, thật sự rất thích.”
Lục Dụ Bạch khẽ cười, ánh mắt thoáng dịu dàng.
---
Tham quan kết thúc nhanh chóng. Tầng ba là khu vực nghỉ ngơi của Lục Dụ Bạch, mang phong cách giống hệt như bên dưới, hoàn toàn không có sự xuất hiện của ánh sáng dịu nhẹ nào.
Vì có công việc cần xử lý, anh liền đi lên thư phòng ở tầng ba. Thanh An tự mình đưa ba chiếc vali lớn vào thang máy. Căn biệt thự này rất rộng, có cả một sân thượng nhỏ ở tầng bốn nên được lắp thang máy để tiện di chuyển.
Đưa vali vào phòng xong, Thanh An ngồi xuống giường, nhìn quanh một lượt. Cô thực sự rất thích sự ấm áp mà căn phòng mang lại. Cứ như mọi sự mệt mỏi và căng thẳng trong ngày đều được gỡ bỏ nhờ sự bài trí tinh tế ấy.
Đi tới đi lui một chút, ánh mắt cô bất chợt dừng lại ở một quả cầu pha lê đặt trên tủ đầu giường.
Ở tuổi 18, bất cứ thứ gì lấp lánh đều khiến cô gái nhỏ cảm thấy tò mò. Khi chỉ có mình trong phòng, Thanh An quỳ xuống sàn, nhẹ nhàng nâng quả cầu lên.
Quả cầu khá nặng, trong suốt và có một đế cứng bên dưới. Qua lớp vật liệu, cô thấy bên trong có một dải ngân hà được chạm khắc tỉ mỉ.
Cô từng thấy món đồ này trên các trang thương mại điện tử, là một loại đèn nhỏ. Khi bật lên, ánh sáng sẽ chiếu qua đế cầu, tạo thành dải ngân hà trên trần nhà. Nhưng giá của nó khá đắt, hàng chính hãng lại càng đắt hơn.
Thanh An nhớ tới Lục Dụ Bạch là người học sinh vật, lẽ ra anh phải thích đại dương hơn. Sao anh lại mua một thứ về vũ trụ như thế này nhỉ?
Cô thử bật đèn, nhưng vì đèn lớn trong phòng vẫn sáng nên hiệu ứng không rõ rệt. Nhìn một lúc, cô tắt đi, đặt quả cầu trở lại chỗ cũ rồi bắt đầu sắp xếp vali.
Ba chiếc vali to, một đựng quần áo, một đựng đồ dùng cá nhân, chiếc còn lại là sách vở dày cộp của một học sinh cuối cấp.
Tủ quần áo trong phòng rất lớn. Quần áo của Thanh An không nhiều, chủ yếu là áo khoác mùa đông để mặc ngoài đồng phục. Cô lần lượt lấy từng chiếc ra xếp lại ngay ngắn. Những món đồ nhỏ hơn như nội y màu hồng nhạt và trắng được cuộn tròn gọn gàng, đặt vào ngăn dưới cùng của tủ, trông như những chú thỏ con lông xù ngoan ngoãn nằm gọn trong tủ gỗ màu sẫm.
Dọn dẹp xong quần áo, cô chuyển sang sách vở và đồ dùng cá nhân. Trời mùa hè vẫn còn nóng, khiến Thanh An liên tục đổ mồ hôi. Áo thun và đồng phục cô mặc bên ngoài đã ướt đẫm một mảng lớn.
Cô đưa tay lau trán, bỗng muốn bật điều hòa để làm mát một chút.
“...”
Chợt nhớ ra đây không còn là phòng của mình ở nhà, cô hơi lúng túng. Nhưng Lục Dụ Bạch chắc chắn có lắp điều hòa. Thanh An quay một vòng, tìm thấy chiếc điều hòa âm tường được che bởi tấm rèm lưới màu vàng nhạt.
Cô tìm thấy điều khiển trong một chiếc hộp trên bàn, loay hoay một lúc lâu nhưng không biết cách bật.
Cảm giác ngột ngạt vì nóng đã phần nào xua đi sự ngại ngùng ban đầu. Thanh An cầm điều khiển, cởi áo khoác đồng phục vứt lên giường. Chỉ còn lại chiếc áo thun ngắn tay màu trắng ôm sát cơ thể, vạt áo được sơ vin gọn gàng vào chiếc quần thể thao màu xanh đậm của bộ đồng phục.
Thanh An có chút gầy, hình Pikachu trên áo trước ngực trông hơi xẹp. Cầm điều khiển,Thanh An bước lên tầng ba, nhớ lại rằng Lục Dụ Bạch nói anh đang ở thư phòng.
Thanh An nắm chặt điều khiển máy điều hòa trong tay, đứng ở cửa thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
Cốc cốc cốc—
“Vào đi.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vọng ra rất nhanh.
Một khoảnh khắc ấy, dường như âm thanh ấy có tác dụng làm dịu đi cái nóng trong không khí. Thanh An bỗng nhiên cảm thấy hơi thở của mình nghẹn lại một chút, cảm giác nóng bức trong lòng lập tức bị lạnh lẽo xua đi. Giọng nói của Lục Dụ Bạch thật sự rất dễ nghe, mang theo một chút từ tính, xuyên qua cánh cửa, truyền đến một cảm giác tê tê nhẹ nhàng.
Giọng anh trầm ổn, mạnh mẽ, như thể anh đang rất nghiêm túc xem xét số liệu thí nghiệm trong tay,vô tình thốt lên câu nói ấy.
Thanh An siết nhẹ điều khiển trong tay, vuốt lại mái tóc ướt mồ hôi dính trên trán.Sau đó, cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Trong phòng, ánh đèn ấm áp màu trắng làm dịu đi bớt sự lạnh lẽo của tông màu trắng xám đen.
Cửa mở ra,Thanh An giẫm lên đôi dép lê, bước nhẹ vào bên trong.
Lục Dụ Bạch quả nhiên đang ngồi trước máy tính xem tài liệu. Đó là một chiếc máy tính để bàn của Apple, màn hình rất lớn. Anh ngồi trên chiếc ghế kiểu dáng đơn giản, vai thẳng tắp, trước mặt là chồng tài liệu tiếng Anh được sắp xếp gọn gàng. Trên màn hình cũng là toàn tiếng Anh, nền trắng. Anh đang dùng bút đỏ ghi chú lên màn hình, một tay gõ bàn phím, tay kia kẹp một tập tài liệu giữa ngón cái và ngón trỏ, hơi giơ lên không trung.
Tay áo sơ mi đen được xắn lên, để lộ cánh tay rắn chắc với những đường nét mượt mà. Chiếc đồng hồ nằm trên cổ tay anh, dưới dây đeo là những đường gân xanh nổi rõ.
Người đàn ông vẫn đang chăm chú xem tài liệu, dáng vẻ rất nghiêm túc. Nghe thấy có người bước vào, anh liếc nhìn màn hình máy tính thêm một lần, nhấn phím Enter, sau đó mới đặt tài liệu trong tay xuống.
Anh xoay ghế một chút, thân người hơi tựa ra phía sau, ngón cái và ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng chạm lên gọng kính không viền, tháo kính xuống.
“Có chuyện gì vậy?”
Anh hỏi một cách ôn hòa.