Cuối hạ.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu râm ran, ngân lên những âm thanh cuối cùng của mùa hè. Bên trong nhà vẫn ngột ngạt và ẩm ướt. Mùa hè ở thành phố ven biển này không hề khô ráo, sương mù từ biển lan tỏa mang theo cái nóng ẩm ướt như bị ngâm trong nước, khiến người ta khó chịu.
Thanh An ngồi nghe tiếng giảng bài líu lo của thầy giáo trong lớp học thêm. Buổi chiều hôm nay học môn Sinh học. Thầy giáo đã giảng hơn một tiếng đồng hồ nhưng vẫn rất kiên nhẫn, dùng bút dạ viết lên bảng những bài toán tính toán về nguyên tắc bổ sung của các bazơ nitơ.
“Vậy thì, tỷ lệ phần trăm của T ở đây là bao nhiêu――"
“Thầy sẽ gọi một bạn học trả lời một chút, ai chà, mùa hè nắng nóng thế này, các em ai nấy trông như sắp chết ngộp rồi... Vậy thầy chọn bừa một người nhé, Thanh An!”
Lạch cạch ――
Chiếc bút bi 0.38 đang kẹp giữa hai ngón tay của Thanh An rơi xuống bàn.
Thân bút kim loại lăn long lóc trên mặt bàn, cuối cùng chạm đến mép bàn và dừng lại.
Thanh An ngây người. Dòng suy nghĩ dài đằng đẵng trong cơn buồn ngủ bị cắt ngang ngay lập tức. Đầu óc cô như bị kéo về thực tại. Cô khựng lại một lát, thầy giáo lại gọi: “Thanh An?” Cô mới vội vàng đứng lên.
“Dạ...?”
Trong lớp học nhỏ, vài tiếng cười khe khẽ vang lên.
Không ai có ác ý, chỉ là những tiếng cười của các bạn học, làm bầu không khí trầm lắng được thắp sáng thêm chút ít.
Thanh An hoàn toàn không tập trung nghe giảng, đầu óc lơ đãng như đi du ngoạn ở nơi nào đó xa xôi. Nhìn bề ngoài có vẻ như đang học, nhưng thật ra tâm trí đã lang thang chẳng biết bay đến đâu rồi.
Lớp học thêm này là do giáo viên chủ nhiệm tổ chức, mỗi lớp chọn khoảng mười mấy bạn tụ lại thành một nhóm nhỏ để học bổ túc. Các thầy cô dạy thêm cũng chính là giáo viên bộ môn.
Thầy giáo Sinh học đứng trên bục nhìn Thanh An đứng dậy mà mãi vẫn không nói được lời nào. Vẻ mặt cô ngây ngô, không chút bối rối. Thầy hiểu rõ thành tích của Thanh An nên chỉ chăm chú nhìn cô vài giây, rồi thở dài. Thầy quét mắt qua cả lớp học nhỏ này một lượt, cuối cùng khoát tay:
“Được rồi được rồi, ngồi xuống đi.”
“...”
Thanh An ngồi xuống.
Chiếc ghế phát ra tiếng kêu két nhẹ nhàng, cô kéo ghế lại gần bàn hơn.
Thầy giáo Sinh học đặt bút dạ xuống, nghiêm túc bắt đầu một bài diễn thuyết dài dòng:
“Mỗi người các em ở đây, khai giảng cũng đều bước vào lớp mười hai rồi.”
“Thời gian năm cuối cấp rốt cuộc căng thẳng đến mức nào, thầy cũng không muốn nói nhiều, mấy chục năm qua trên cả nước đều đã bày ra trước mắt các em rồi.”
“Ở lớp học nhỏ này, đa phần thành tích của các em không phải quá xuất sắc. Thầy đã xem điểm cuối kỳ năm lớp 11 của các em rồi…... Thanh An à, điểm của em thật ra chỉ cần cố gắng thêm một chút, thì thi đỗ vào một trường thuộc nhóm 211 hoàn toàn không thành vấn đề.”
“Nhưng nếu em cứ tiếp tục mất tập trung như vậy, phụ huynh đã bỏ tiền cho em đến đây học, mà em lại không nghe giảng, rất khó đảm bảo thái độ học tập này sẽ giúp em đạt được bước đột phá lớn trong kỳ thi đại học sắp tới.”
“Bạn học trong lớp chúng ta cần phải nỗ lực hơn. Thời gian là vàng bạc, không thể lãng phí. Đừng để đến khi thi đại học xong, nhìn vào điểm số ít ỏi của mình mà bắt đầu hối hận. Bây giờ không nỗ lực, sau này thực sự sẽ hối hận đấy…"
“……”
Thanh An cúi đầu, những lời dạy dỗ tha thiết của thầy sinh học dường như lọt vào tai này rồi lại ra tai kia.
Cánh tay cô đột nhiên bị ai đó khẽ chọc vào.
“Thanh An!” Ngồi bên cạnh, Liễu Như Như dùng sách che mặt, nghiêng đầu sang nhỏ giọng hỏi:
“Cậu vẫn đang nghĩ về chuyện gia đình à?”
“……”
Thanh An vuốt nhẹ mấy lọn tóc lòa xòa bên tai, chần chừ một lúc, khẽ gật đầu: “Ừm.”
Liễu Như Như: “Bố mẹ cậu vẫn chưa nói sẽ đưa cậu đi đâu sao?”
Thanh An lắc đầu:
“Vẫn chưa.”
Liễu Như Như: “Haizz... Sắp lên lớp 12 rồi mà bố mẹ cậu lại...”
Tim Thanh An như bị bóp nghẹt một chút.
Đúng vậy, sắp lên lớp 12 rồi.
Ngay trong thời điểm mà đáng lẽ mỗi gia đình đều phải xem trọng nhất, bố mẹ cô lại đột ngột bị điều chuyển công tác.
Cả hai đều là giáo sư đại học, chuyên nghiên cứu về sinh vật biển. Ngành này trong nước không mấy phát triển, nhưng ở nước ngoài lại rất được coi trọng. Bố của Thanh An là người có danh tiếng trong giới sinh vật biển, một viện nghiên cứu biển nổi tiếng ở nước ngoài đã ngỏ ý chi số tiền lớn để mời ông làm học giả trao đổi trong một năm.
Chuyện này thực ra đã kéo dài khá lâu.
Nhưng không ngờ lại rơi đúng vào năm Thanh An lên lớp 12, viện nghiên cứu kiên quyết không cho phép bố cô trì hoãn nữa, yêu cầu ông nhất định phải đến đó làm việc trong một năm.
Mẹ Thanh An cùng bố cô luôn gắn bó như hình với bóng. Sau nhiều lần bàn bạc, họ quyết định cùng nhau đến viện nghiên cứu ở nước ngoài.
Còn Thanh An, người đang đứng ở “thời điểm then chốt của cuộc đời”…
“Hình như họ đang định gửi tớ đến ở nhờ nhà một người chú.” Thanh An bĩu môi, xoay xoay cây bút trong tay.
Liễu Như Như: “Chú sao?”
Thanh An: “Có lẽ là đồng nghiệp của bố tớ, hình như là từ trường của bố tớ mới đến mấy năm trước, không rõ lắm.”
Liễu Như Như ngạc nhiên không thể tin nổi: “Vào lúc này, lại gửi cậu đến nhà một... người chú không quen biết sao?”
Thanh An cười khổ: “Không phải là không quen, mà là tớ không quen, ông chú đó quen với bố tớ... Ai mà biết được, bố mẹ tớ cũng chẳng bao giờ quản lý tớ, từ nhỏ đến lớn họ cũng không quan tâm gì đến việc học của tớ, chỉ biết nghiên cứu, nghiên cứu, nghiên cứu, những con cá đó còn thân thiết với họ hơn cả tớ...”
……
Thanh An thực sự là được bố mẹ nuôi dưỡng theo kiểu "thả rông". Chẳng hạn như khi cô còn nhỏ, vì tính cách hướng nội, đã bị một nhóm con gái ngang ngược lôi vào rừng cây của trường để tống tiền tiền tiêu vặt. Thanh An bị tống tiền suốt hơn một tháng, về nhà kể với bố mẹ nhưng họ chẳng mảy may quan tâm. Sau đó, có bạn học nhìn thấy và báo cáo cho nhà trường, thế là bố mẹ cô, những người gần như chỉ cắm mặt vào phòng thí nghiệm suốt hai tháng trời không về nhà, mới bị kéo tới trường.
Họ phải đền tiền và xin lỗi. Bố cô và phụ huynh của cô gái bắt nạt Thanh An nói chuyện với nhau một lúc lâu, không hề nói gì về việc các học sinh cần yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau, mà lại tạo dựng quan hệ thương mại với bố của cô gái đó.
Bầu không khí gia đình ngột ngạt và không thể chạm tới ấy đã hình thành nên tính cách trầm lặng và hướng nội của Thanh An. Từ tiểu học đến sơ trung rồi cao trung, Thanh An luôn là đứa trẻ dễ bị bỏ qua trong đám đông, là học sinh mà giáo viên dễ dàng không chú ý đến. Cô đeo kính cận gọng rộng, mái tóc che khuất một nửa tầm nhìn, tóc ngắn ngang vai, người luôn được bao bọc trong bộ đồng phục rộng thùng thình, lưng đeo cặp sách nặng trĩu, đi trên đường cũng sẽ không có ai chào hỏi cô.
Thành tích của cô không cao cũng không thấp, luôn duy trì ở vị trí 30 trong lớp.
Kết thúc buổi học phụ đạo, buổi chiều tan học về nhà.
Nhà cô được phân là một căn biệt thự ba tầng trong khuôn viên trường, trước cửa có một sân. Thanh An đẩy cửa, dựng xe đạp vào hành lang, cúi đầu bước vào cửa chính.
“Bố mẹ, con về rồi...”
Đèn ở tầng một sáng.
Giữa phòng khách, ba chiếc vali to lớn chất đầy.
Thanh An mở to mắt, ngón tay đang nắm dây đeo cặp sách vô thức khẽ chạm vào bên trong.
Nghe thấy tiếng động ở dưới, từ cầu thang tầng hai vọng lên tiếng bước chân của giày da trên sàn gỗ. Thanh An ngẩng đầu, nhìn thấy bố cô mặc bộ đồ vest, đang cài cúc áo sơ mi, đôi mắt sau cặp kính không viền không có một chút biểu cảm nào.
“Con về rồi.”
"Bố." Thanh An bỗng nhiên liền có một chút lo lắng bất an, cô chỉ tay về phía ba chiếc vali to, một chiếc còn dán miếng dán hoạt hình mà cô yêu thích.
“Đây là...?”
Bố Thanh An bước lại gần, vỗ vỗ lên vai cô, tự nhiên nói:
“Lên trên thay đồ đi.”
“Bố mẹ nhận được thông báo đột xuất, trước khi đi Mỹ sẽ phải ở Bắc Kinh một tuần.”
Thanh An ngớ người, giọng nói có chút hoảng hốt:
“Bây... bây giờ sao?”
Bố Thanh An: “Chuyến bay sáng mai lúc năm giờ, nên tối nay bố sẽ đưa con đến nhà chú Lục.”
Thanh An: “Nhanh vậy sao...”
Bố Thanh An quay lại nhìn chiếc vali đã chuẩn bị cho Thanh An, mỉm cười nhẹ nhàng:
“Bố đã nói chuyện với chú Lục rồi, tối nay chú ấy cũng ở nhà.”
“Con lên kiểm tra lại xem phòng có gì cần mang theo không, nếu không thì thay đồ, mặc chỉnh tề một chút.Khoảng nửa giờ nữa mẹ con sẽ về, chúng ta sẽ xuất phát.”
…
Người bạn của bố cô không sống ở gần trường.
Trên đường đi, bố Thanh An giới thiệu sơ qua về chú Lục:
“Chú Lục sống ở khu Bi Hải Hoa Viên, gần như là khu dân cư an toàn nhất thành phố, bố mẹ rất yên tâm cho con ở nhà chú ấy.”
“Nhà chú Lục rất lớn, có người giúp việc, chú ấy bình thường rất bận, ít khi về nhà, cho nên người giúp việc sẽ chăm sóc con chu đáo.”
“Năm cuối cấp này, con phải chăm chỉ học. Chú Lục học xong tiến sĩ, được mời về trường chúng ta làm giảng viên với mức lương cao, vừa vào đã là phó giáo sư. Nếu con có gì không hiểu, cứ hỏi chú ấy, chú ấy chắc chắn sẽ giúp con.”
“...”
Bố Thanh An còn nói thêm nhiều, nhưng Thanh An không nghe vào được lời nào. Cô nhìn ra ngoài cửa kính xe, ánh hoàng hôn sắp rơi xuống rừng cây dương, suy nghĩ lại lang thang không biết về đâu, chỉ nghe thấy bố cô nói ba chữ:
“Lục, Dụ, Bạch.”
Chú ấy tên là Lục Dụ Bạch.
Cái tên này thật hay.
“Thanh An?” Bố nhận ra cô đang mơ màng, có chút không hài lòng bấm còi xe.
Thanh An giật mình, lập tức tỉnh táo lại.
Bố Thanh An ho khan một tiếng, “Cơ bản là vậy, vẫn câu nói đó, dù việc thi đại học là của con, nhưng ba mẹ vẫn hy vọng con có thể thi vào một trường đại học mà con cảm thấy hài lòng, để cuộc sống không có gì tiếc nuối.”
Thanh An cúi đầu, mái tóc che khuất mắt, đáp: “Vâng, con biết rồi, bố.”
Bố Thanh An: “...”
Xe quẹo vào một ngã rẽ.
Bố Thanh An nhìn qua kính chiếu hậu, thấy con gái có vẻ u sầu, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Con có muốn hỏi gì về chú Lục không?”
Thanh An lắc đầu.
Một lúc sau, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, mở miệng:
“Chú Lục này… có dễ gần không?”
Cô không biết gì về những người đồng nghiệp của ba mẹ.
Lục Dụ Bạch cũng là người lần đầu tiên cô nghe đến.
Bố Thanh An suy nghĩ một chút, tay gõ gõ lên vô lăng, rồi trả lời:
“Không dễ gần lắm.”
“Nhưng con yên tâm, chú ấy với học sinh và trẻ con thì rất có chừng mực.”
“Bố đã nói chuyện với chú Lục rồi, con không cần lo chú ấy sẽ đối xử không tốt với con. Nếu có vấn đề gì trong học tập thì cứ hỏi, chú Dụ Bạch trong công việc học thuật trước nay rất nghiêm khắc. Nếu có gì cần giúp trong cuộc sống, cũng đừng ngần ngại, chú ấy sẽ không làm khó trẻ nhỏ đâu.”
“…”
Thanh An lần nữa cúi đầu xuống, tay đặt ở trên đầu gối,gõ nhẹ một cái: “Vâng, ba.”
……
Khi đến khu Bi Hải Hoa Viên, trời đã hoàn toàn tối.
Bi Hải Hoa Viên quả thật xứng đáng là khu dân cư đắt đỏ nhất thành phố A, ngay cả bảo vệ cũng rất chuyên nghiệp. Xe của bố Thanh An dừng lại trước cổng khu, bảo vệ ngăn không cho vào, vẫn là bố Thanh An gọi điện cho Lục tiên sinh, người mà ông định gặp, sau đó để bảo vệ tự thương lượng với Lục tiên sinh, bảo vệ mới miễn cưỡng cho qua.
Trước khi đi, ông còn đưa cho Thanh An một thẻ tạm thời.
Thanh An nhìn xung quanh khuôn viên với cảnh sắc sang trọng, đây là lần đầu cô thấy một khu dân cư có thể được trang trí đẹp đến như vậy. Vườn hoa đẹp đẽ, những mái đình với vô số loài hoa không tên, xa xa là một cái hồ nước lớn, những con vịt ung dung vẫy đuôi nhẹ nhàng bơi lội.
Xe chạy chậm chạp qua những con đường trong khu, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự nằm ở khu vực yên tĩnh.
Thanh An bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn căn biệt thự ba tầng cao ngất, không biết cao hơn nhà cô bao nhiêu lần, tay vô thức siết chặt tay áo.
Đây là một biệt thự độc lập, không giống với ngôi nhà của Thanh An, nơi các căn nhà liền kề nhau. Xung quanh biệt thự được bao phủ bởi những khu vườn đẹp. Cánh cổng biệt thự mở rộng, bố mẹ Thanh An kéo ba chiếc vali lớn từ khoang xe ra đẩy vali tới cửa,bánh xe lăn kêu lên âm thanh lạch cạch.
Bố Thanh An lấy điện thoại di động ra, ngẩng đầu bấm số.
“Tiểu Lục”
“À đúng rồi, chúng tôi đến rồi.”
"Trực tiếp đi vào đúng không? Được. Tôi thấy cửa nhà cậu mở rồi... ổn, ổn.”
Sau khi cúp máy, bố của Thanh An vỗ nhẹ vào vai con gái và chỉ về phía cửa: “Đi thôi, chú Lục đang đợi con ở nhà.”
Trước khi lên xe, bố của Thanh An đã có đề cập tới, gia đình chú Lục này rất giàu có. Thanh An không có nhiều ảo tưởng về người giàu có, vì vậy cô cũng không có khái niệm cụ thể về mức độ giàu có của họ.
Nhưng khi cánh cổng lớn của khu vườn mở ra, bước vào bên trong biệt thự, vào khoảnh khắc đó, Thanh An vẫn không thể không ngạc nhiên.
Thực sự… đẹp đến nghẹt thở.
Thực ra không thể nói là quá hoa lệ, không có nhiều trang trí rực rỡ, nhưng những cây xanh được cắt tỉa thành hình cầu, những khuôn hoa vuông vắn, ở giữa là một đài phun nước kiểu Âu. ba tầng, dòng nước không chảy quá mạnh nhưng đủ để phủ lên đá cẩm thạch, đều đặn chảy xuống.
Bên cạnh còn có một cái đình nhỏ, nhìn rất thích hợp để uống trà chiều.
Nội thất rất sạch sẽ và gọn gàng, nhưng lại toát lên một sự thanh lịch đặc biệt.
Thanh An lập tức liên tưởng đến những lâu đài của các vị vua, hoàng tử trong bộ phim "Ngự hoa viên của công chúa" mà cô đã xem lúc nhỏ. Không quá xa hoa, nhưng mọi thứ đều toát lên vẻ đẹp tinh tế, chắc chắn chủ nhân của nơi này có gu thẩm mỹ rất tuyệt vời.
Bố mẹ Thanh An đi trước giúp cô đẩy ba chiếc vali, Thanh An đi phía sau, đôi giày trắng đạp trên con đường lát đá cuội nhỏ, đi qua khu vườn yên tĩnh. Tiếng nước chảy khe khẽ vang lên bên tai, không gian thật yên bình, một làn gió nhẹ của cuối mùa hè thổi qua, làm tung bay vài sợi tóc của Thanh An.
Cánh cửa lớn của biệt thự ở tầng một đang đóng kín.
Thanh An dừng lại trước cửa, có ba bậc thang. Bố cô kéo vali lên, Thanh An đi phía sau, tay vịn vào cầu thang, cúi đầu.
Không hiểu sao, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác căng thẳng lạ thường.
Bên trong cũng có chuông cửa, là màn hình video. Nhưng bố của Thanh An không biết sử dụng chuông cửa đó như thế nào, trời đã tối, ông quyết định lấy điện thoại ra và gọi lại cho Lục Dụ Bạch.
Tít tít tít…
Âm thanh chuông điện thoại vang lên trong đêm yên tĩnh của cuối mùa hè, nghe rất rõ.
“Alo,Dụ Bạch?”
“Chúng tôi đã đến trước cửa nhà cậu rồi.”
“Haizz, chuông cửa có vẻ hơi cao cấp, sợ làm hỏng….”
“À—được rồi, vậy cậu—”
“…”
“Tôi đến ngay.”
Trong ống nghe truyền đến một giọng nói khàn khàn, nương theo sóng điện thoại có chút trầm ấm mơ hồ, nhưng có thể nhận ra là giọng nói rất dễ nghe. Giống như một loại rượu được ủ lâu năm.
Thanh An chỉ nghe được bốn chữ “Tôi đến ngay”, nương theo từng chữ ấy, âm thanh từ điện thoại dần nhỏ đi. Ngay lúc đó, tiếng bước chân dần dần vang lên từ phía sau cánh cửa lớn.
Cạch—
Khóa cửa được mở từ bên trong.
Giọng nói vừa vang lên trong điện thoại, giờ đây đã vang lên rõ ràng ngay bên tai, chân thực đến lạ. Đôi tay thon dài, tựa như của nam chính bước ra từ manga, với những khớp xương rõ ràng, làn da trắng lạnh, trên mu bàn tay thoáng hiện những mạch máu xanh mờ.
Trên cổ tay là ống tay áo sơ mi, cúc áo được cài chỉn chu, để lộ một đoạn cánh tay tinh tế.
“Vào đi.”