Gả vào hào môn năm thứ nhất, Bùi Hề Nhược lấy lý do sức khỏe không tốt mà ra nước ngoài tĩnh dưỡng, hơn nửa năm không gặp người chồng giá rẻ kia của mình.
–
(Ở nước ngoài)
Bùi Hề Nhược chớp chớp mắt.
Hôm nay sao vậy, vận đào hoa của cô lại đua nhau nở rộ.
Cô cũng không muốn gặp thêm người đàn ông quái lạ nào nữa, liền lấy thân phận là người đã có chồng ra, “Thực xin lỗi, dục vọng chiếm hữu của chồng tôi có chút mạnh mẽ, không cho phép tôi cùng người đàn ông khác đơn độc dùng bữa. Nếu như anh ấy phát hiện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Ánh mắt người đàn ông nhàn nhạt, “Vậy à. Vậy anh ta cho phép cô một mình ở khách sạn ư?”
“Anh ấy không có thời gian.” Bùi Hề Nhược tỏ vẻ hờn dỗi đáp.
“Thương nhân sao?”
Bùi Hề Nhược đang định nói là “đúng”, đột nhiên phản ứng lại là người đàn ông này là đang khách sáo, vì vậy chẳng chút để tâm, nói: “Không, anh ta là người xuất gia. Đại sư Phật giáo, mỗi ngày đều lên lớp dạy vô số người, còn phải ngồi thiền, sao kinh tụng văn, vô cùng bận rộn.”
“…….”
–
Trên chuyến bay về nước, cô tháo chiếc kính râm xuống, đôi môi đỏ mọng, cười tươi bắt chuyện với người đàn ông ngồi bên cạnh: “Này, giúp tôi bốc một quẻ với.”
Người đàn ông không nói chẳng rằng rút ra một tấm.
Bùi Hề Nhược nhìn nội dung trên tấm thẻ, vui vẻ ra mặt: “Nghe theo lời người người lạ là chuẩn nhất, xem ra chuyện lớn của tôi nhất định sẽ thành công rồi.”
“Ồ? Chuyện gì vậy?”
“Ly hôn.” Bùi Hề Nhược đưa tấm thẻ ra, cười tủm tỉm: “Tôi không vừa mắt ông chồng giá rẻ kia của tôi lâu lắm rồi!”
“Vậy ư?” Người đàn ông chậm rãi đặt ipad xuống, nhẹ nghiêng mặt qua nhìn cô: “Em nhìn lại lần nữa xem?”
–
Lúc này, cực quang sáng rực một góc trời.
Tựa như có người đứng ở bên kia bầu trời giương cung lên, bắn ra hàng trăm ngàn tia sáng, chầm chậm thắp sáng mảng trời tối mịt, kéo bỏ một lớp màn che. Rực rỡ lại chói rọi.
Bùi Hề Nhược lại lần nữa vô cùng kích động, ánh mắt chất đầy sự vui vẻ, hân hoan.
Bàn tay đang đan vào tay anh, càng thêm chặt hơn.
Phó Triển Hành ở bên cạnh nhìn ngắm cô, cũng nở nụ cười.
Lúc trước không phải anh chưa từng xem cực quang, anh cũng từng sử dụng kỹ thuật chụp ảnh time-lapse*, bắt lại những khoảnh khắc mỹ lệ thần kỳ của tự nhiên. Lúc ấy, ngắm nhìn cũng chỉ đơn giản là ngắm nhìn.
Nhưng khi ở bên cạnh cô.
Mới trải nghiệm ra được, đâu là một niềm thích thú.
“May sao gặp được em.”
*Kỹ thuật chụp ảnh time-lapse: một kỹ thuật chụp sự thay đổi của thời gian.
–
Nam chính: Phó Triển Hành, nữ chính: Bùi Hề Nhược
(Nam trầm ổn x Nữ tự luyến)
Cưới trước yêu sau.
Nữ chính mù mặt, siêu cấp tự luyến.