Từ Đại Lang rập khuôn theo sau lưng, bảo vệ em gái an toàn.
Người của thôn Đại Vươn nhìn thấy Vương Thị lên núi, lục tục ngo ngoe cũng đi vào theo, có thể là họ cũng muốn tìm được chút đồ ăn chắc bụng ở trong đó.
Cho dù không săn được mồi thì cũng có thể tìm thấy chút lá non hoặc quả dại, như vậy đã là tốt lắm rồi.
Trên đất trống, trong lúc nhất thời chỉ còn lại ba và con, Đông Thị dắt con gái, cõng con trai, tìm kiếm gì đó ở trong bụi rậm, có thể là muốn tìm mấy quả trứng vịt hoang cho con ăn.
Con trai chưa đến một tuổi nhà nàng ta mới chỉ uống được nửa chén cháo loãng, còn chưa ăn no, đói đến mức khóc.
Thanh âm kia giống tiếng mèo con, thỏ thẻ, cũng không ngừng nghỉ.
Đông Thị đau lòng, không thể làm gì khác hơn là thả cậu bé ở trên lưng xuống, vén áo lên cho bú.
Về những thứ gọi là lễ nghĩa, đến ngay cả cơm mà họ còn không được ăn no thì cũng chẳng có tâm trạng để nghĩ đến những thứ này.
Trong miệng cậu bé có đồ, lập tức không khóc, từng ngụm từng ngụm mút thỏa thích.
Chỉ là dinh dưỡng lâu dài không đầy đủ, Đông Thị sớm đã không còn sữa, đứa nhỏ hút mãi không ra, lại nhanh chóng khóc.
Lần khóc này lại dẫn đến phản ứng dây chuyền, đứa nhỏ trong ngực Khâu Thị cũng khóc theo.
Cũng là do đói.
Người lớn còn có thể nhịn, nhưng trẻ con thì không nhịn được, huống chi những đứa trẻ này còn không thể nói được, chỉ có thể khóc để biểu đạt..
Từ Đại nghe đau cả đầu, đột nhiên cảm thấy ba đứa trẻ của nhà mình cũng khiến mình cảm thấy rất hài lòng.
Nhưng mà, ông ấy vừa cầm liêm đao chuẩn bị dựa vào ký ức của nguyên thân để đi tìm nhánh cỏ, quay người lại, chỉ thấy một cô bé đứng ở sau lưng mình.
Có thể là do không ngờ tới ông ấy đột nhiên quay người,cô bé bị dọa lui về phía sau hơn phân nửa bước.
Từ Đại biết cô bé này, là con gái lớn nhà Vương Đại Hữu, là một cô bé rất hiểu chuyện, một đường đi theo người lớn, cô bé chưa từng khóc nháo.
Bộ dáng nho nhỏ có chiếc đầu lớn, đi chân trần, trên người mặc một bộ quần áo cũ của người lớn không vừa với cơ thể, hai mắt to cứ nhìn ông ấy như vậy. Bên chân có cái gùi giấu thức ăn.
Ba anh em Từ Nguyệt rửa chén xong trở về, liền thấy ba nhà mình và một cô bé đang mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Từ Đại nhìn thấy ba người Từ Nguyệt, giống như là thấy được cứu tinh, ông ấy không quen giao tiếp với trẻ con, vội vàng nháy mắt ra dấu cho Từ Nguyệt, quả quyết cầm lấy liêm đao lướt qua con gái nhà họ Vương đi cắt cỏ.
Từ Nhị Nương lấy cùi chỏ đụng đụng bả vai Từ Nguyệt, ánh mắt ra hiệu cô bé đi qua hỏi một chút xem người này muốn làm gì.
Từ Nguyệt thả nồi chén xuống, đầu tiên là trấn an “cận vệ” Từ Đại Lang, sau đó mới đi về phía con gái nhà họ Vương.
Có thể bởi vì đều là trẻ nhỏ nên con gái nhà họ Vương to gan hơn, cũng đi về phía trước hai bước..
Không đợi Từ Nguyệt mở miệng hỏi thăm, cô bé liền đưa tay vào trong vạt áo.
Sẽ không rút súng ra chứ?
Trong đầu có suy nghĩ này, Từ Nguyệt cũng không nhịn được phục chính mình, đã xem nhiều phim cảnh sát bắt cướp, di chứng có chút nghiêm trọng.
Đại Khánh là thời cổ đại lạc hậu như vậy, không có khả năng có súng, thứ cô bé đó móc ra là một viên đá màu trắng.
To bằng nắm đấm trẻ con, trơn như bôi dầu tỏa sáng, có thể nhìn ra được là chủ nhân của nó đã cầm nó rất lâu.
Ban đầu Từ Nguyệt còn tưởng rằng là khối ngọc, nhưng lại nhớ tới trình độ của thôn Đại Vương mà thôn mình không khác nhau lắm, không có khả năng có nhà nào sẽ sử dụng đến món đồ chơi này.
Đi lên trước hai bước, nhìn bộ dáng không phản đối của con gái nhà họ Vương, Từ Nguyệt cầm lấy viên đá kia, nhìn vào nó.
Chỉ là một viên đá màu trắng thông thường, chính xác hơn thì là Bạch Hỏa thạch, ở trong chứa silic, nếu va chạm mạnh và nhanh thì có thể tạo ra lửa, cho nên cũng gọi đá lửa.
Nhưng hoàn toàn không giống đá đánh lửa ở thời cổ đại.
Bởi vì màu sắc đẹp, bên trong màu trắng mang tinh thể, Từ Nguyệt nhớ kỹ khi mình còn nhỏ sống ở nhà bà ngoại, thường xuyên nhặt loại đá này để chơi với mấy đứa nhỏ trong thôn.
Nhưng mà rõ ràng, con gái nhà họ Vương laij coi nó là bảo bối.
Nàng ta nhỏ giọng mở miệng: “Đệ ta đói đến mức khóc, ta lấy nó để trao đổi đồ ăn với mấy người được không? Đây là bảo bối duy nhất của ta.”
Nhìn ra được, nàng rất không nỡ lòng lấy bảo bối của mình ra, nhưng nhớ tới đệ đệ đói đến mức khóc thì vẫn là quyết định nhịn đau đưa ra.
Từ Nguyệt cảm thấy cô bé ở trước mặt còn gầy nhỏ hơn cả mình, không giống những đứa trẻ mang vẻ mặt chết lặng ở xung quanh, con mắt của nàng ta sáng lên.
Quan trọng nhất là, nàng ta đã biết đến khái niệm trao đổi, cho nên đã lựa chọn trao đổi bảo bối của mình để lấy đồ ăn.
Chỉ là về chuyện thức ăn, Từ Nguyệt không làm chủ được, hiện tại cô bé cũng vẫn phải dựa vào mẹ để có cơm ăn đây.
Từ Nhị Nương cứng rắn hơn Từ Nguyệt Tâm nhiều, trực tiếp tiến lên, đưa viên đá cho con gái nhà họ Vương, kéo Từ Nguyệt đang mềm lòng do dự dời đi.
“Đi thôi, đừng nhìn nàng ta.” Từ Nhị Nương nhỏ giọng dặn dò với muội muội.
Nhưng Từ Nguyệt vẫn không nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn, cô bé khó nhịn được cảm giác mất mát, cầm hòn đá trong tay, cũng sắp khóc.
Từ Nguyệt Tâm thấy chua chua, vội vàng quay đầu đi, không còn dám nhìn.
Chỉ là trong lòng buồn buồn, đôn đốc mình nên quyết định làm chút gì.
Từ Đại cắt một mớ cỏ dại lớn trở về, dây leo rễ cây cái gì cũng có, Từ Nguyệt không biết là giày cỏ thì cũng biết không thể dùng những thứ này để làm được, đơn giản là vô cùng thê thảm.
Từ Nguyệt nhắc nhở ba, không làm được giày cỏ thì cũng không sao, có thể thử làm đệm cỏ, có thể tối ngủ cần dùng đến.
Như vậy thì mẹ sẽ không tức giận khi quay về.
Từ Đại vui mừng vuốt ve đỉnh đầu của con gái nhỏ, trăm ngàn lỗ thủng cuối cùng cũng có một tia an ủi.
Từ Nguyệt thừa cơ nói: “Phụ thân, ta muốn đi loanh quanh một chút có được không?”
Ở sau lưng Từ Nguyệt là Từ Nhị Nương cùng Từ Đại Lang, hai anh em cũng biểu lộ mình muốn đi cùng muội muội.
Từ Đại lại nhìn bụi cỏ rậm rạp chung quanh một chút, không quá đồng ý để 3 đứa nhỏ đi lung tung ở bên ngoài.
Từ Nguyệt lập tức bảo đảm nói: “Chỉ đi loanh quanh ở xung quanh thôi, tuyệt đối không đi xa, ta muốn đi loanh quanh gần đây một chút, xem có thực vật mà ta biết không, nhất định sẽ không đi vào rừng cây.”
Từ Đại lộ ra vẻ do dự, Từ Nguyệt nhìn bộ dáng này của ba liền biết, nếu mình không nói ra về sau này thì chắc chắn ba sẽ không cho đi.
Nhân tiện nói: “Ta thấy dựa vào hoàn cảnh ở xung quanh, rất có thể sẽ có một loại thực vật có thể ăn, nếu như có thể tìm được thì chúng ta cũng có thể ăn được trong vài ngày.”