Nhưng mà Từ Đại Lang đã sớm uống vào bụng, còn đẩy ra tay của cô bé ra, đặc biệt đưa nước đến trước mặt cô, không quá thuần thục mà thúc giục: “Cùng (Uống)!”

Trong lòng bàn tay thiếu niên là nước trong vắt, bên trong còn có vụn cỏ xanh biếc, càng khiến nước trở nên trong xanh hơn.

Từ Nguyệt không chịu thua kém mà hung ác nuốt ngụm nước miếng, lý trí gần như sắp sụp đổ.

Nhưng mà, động vật cũng uống nước ở trong thác nước này, cứ thế uống vào sẽ không bị sao chứ?

Nhìn chung quanh một chút, thôn dân thôn Đại Vương trực tiếp nâng nước lên uống, còn có những người sau đó chạy đến, Đông Thị trực tiếp nâng nước lên cho con uống, Từ Nguyệt không nhịn được mà suy nghĩ có phải mình đã làm kiêu quá không.

Từ Đại Lang lại đưa bàn tay về phía trước, gần như đưa đến bên miệng của Từ Nguyệt bên miệng.

Ai mà chịu nổi!

Cuối cùng Từ Nguyệt vẫn không nhịn được mà lè lưỡi liếm một ngụm, nếm được vị mát lạnh xong thì không gì có thể ngăn cản, đỡ lấy tay anh trai mà vùi đầu vào uống.

Uống hết một bụm nước vẫn không đủ, lại uống một nắm, trực tiếp ợ một cái.

Loại nước bọt tùy ý tiết ra này khiến Từ Nguyệt cảm thấy mình đã sống lại một lần, thoải mái liền muốn nằm xuống.

Nhưng cũng cô bé cũng biết nếu như bây giờ nằm xuống thì chỉ sợ là không đứng dậy nổi. Quỳ gối bên cạnh hồ nước, vung một bụm nước lên vỗ vào mặt một cái, nước mát xua tan thời tiết nóng, quả nhiên là thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Từ Nguyệt quay người nhìn về phía khu đất trống, lúc đám dân tị nạn lúc trước đã bị mẹ cô bé đánh chạy trối chết, vẫn còn cơm nước đang nấu mà bọn họ chưa kịp mang đi, một đống nồi chén chậu bị ném ngay tại chỗ.

Các thôn dân trong thôn Đại Vương đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, lập tức ăn sạch sẽ thức ăn trong nồi.

Từ Nguyệt nhìn thấy ba mình tay mắt lanh lẹ, trực tiếp bưng một cái nồi, đang định nhìn về phía mẹ với bộ dáng đắc ý.

Nhưng mà, trên mặt mẹ lại không có vẻ mặt vui mừng như những người khác, mà sắc mặt lại hơi khó coi.

Nàng nhìn thấy những thôn dân muốn đánh nhau chỉ vì một nồi đồ ăn thì thở dài một hơi, quay đầu không nhìn bọn họ hỗn loạn nữa.

Chỉ cần không làm loạn đến mức chết người thì Vương Thị cũng không có tâm tư quan tâm.

Nhưng nàng biết rõ nếu như đẩy đối thủ vào đường cùng thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt, hơi suy tư phút chốc, cất bước đi về phía Vương Đại Hữu dành được một nồi cháo, nhẹ giọng nói nhỏ vài câu với hắn ta.

Từ Nguyệt không biết hai người nói cái gì, nhưng Vương Đại Hữu đứng lên rất nhanh, đi về phía chỗ người trong thôn đang tranh giành.

Hình như hắn ta cũng có chút tiếng nói ở trong thôn, khiến cho mấy người chiếm được mấy nồi cháo loãng và mấy người đánh nhau ra, chia đều cho tất cả mọi người.

Sau đó, nhóm người này thả tất cả xoong nồi mà họ giành được xuống, Vương Đại Hữu đi về phía Vương Thị, hai người lại nói mấy câu.

Hắn ta kinh ngạc nhìn Vương Thị, sau đó gọi thôn dân tới, đổ đầy nước sạch vào trong xoong chậu, mang tất cả số nước và đồ đạc này đặt vào chỗ bụi rậm bên tên.

Vương Thị cũng không buông tha cho món đồ Từ Đại lấy được, chỉ chuyển cháo vào trong nồi đất mà mình mang đến.

Từ Đại cảm thấy khó có thể tin được.

Còn trả lại chiến lợi phẩm sao?

Chẳng những trả lại, còn phải cho đồ dự bị?

Từ Nguyệt cũng không hiểu tại sao mẹ mình lại làm như vậy, nhưng khi nhìn thấy những người dân tị nạn đang lục đục từ trong bụi rậm đi tới với vẻ mặt đầy cảnh giác thì bỗng nhiên lại hiểu ra.

Khi người hai phe đối mặt với nhau, có thể là vì cảm giác đói khát rất khó chịu nên những người dân tị nạn kia nhanh chóng chạy đến bưng lấy nước rồi lại đi xa.

Nhìn thấy những bóng người kia biến mất trong khu rừng, Từ Đại chau mày, lần đầu dùng giọng điệu không vui thấp giọng nói với Vương Thị:

“Em đang thả hổ về rừng.”

Vương Thị cười lạnh một tiếng: “Anh đã từng gặp qua loại hổ nào gầy yếu như vậy vậy chưa?”

Từ Đại: “.”

“Đại Lang, Nhị Nương, Ấu Nương, tới dùng cơm!” Từ Đại gọi mấy đứa bé, không muốn nhiều lời cùng Vương Thị.

Khác đạo không đồng mưu, chỉ cần không uy hiếp đến tính mạng của ông ấy thì cần gì phải lo lắng nhiều như vậy?

Thật sự là ông ấy muốn ăn cơm, còn chưa ăn cơm trưa, vừa nãy còn đánh một trận hội đồng, sớm đói đến mức ngực dán đến lưng.

“Ai…” Từ Đại không nhịn được thở dài một hơi, bao giờ thì cuộc sống khổ cực này mới kết thúc chứ!

Vương Thị lấy nốt số cám còn lại ở trong gùi ra, mỗi người một cái, cộng thêm chút cháo hiếm có mà Từ Đại giành được, một nhà năm miệng ăn ngon lành đến khi no bụng.

Lấp đầy bụng, sức khỏe cũng khôi phục, nhìn xem rừng cây rậm rạp chung quanh, Vương Thị cầm lấy cung tiễn tự chế, chuẩn bị đi vào trong rừng đi loanh quanh.

“Anh ở lại trông mấy đứa nhỏ đi, bên cạnh có rất nhiều nhánh cỏ, có thể làm được vài đôi giày cỏ mới cho bon nhỏ.”

Vương Thị rất tự nhiên mà phân chia nhiệm vụ cho chồng, đều là dáng vẻ ghét bỏ.

Từ Đại trừng mắt, chỉ vào mấy người Đông Thị ở cách đó không xa, gầm nhẹ nói:

“Vương Thị em không nên quá phận, em thấy có nhà nào đề chồng ở lại làm giày cho con không?”

Vương Thị “A” một tiếng, liếc mắt nhìn ông ấy: “Anh biết đi săn sao?”

“Ta” Từ Đại nghẹn lời, ông ấy biết giết linh thú, thậm chí có thể nói ra đặc điểm và điểm yếu của một số loài linh thú.

Nhưng ông ấy chưa từng thấy những loài thú ở thế gian này!

Nhưng nghĩ đến cũng đều là thú, ông ấy thấy cũng không khác nhau lắm.

Từ Đại đang muốn nói ta cũng có thể, Vương Thị đã đi ra ngoài, xa xa, truyền đến một tiếng trêu chọc:

“Với cơ thể nhỏ bé này của mình, đến gà rừng còn không đuổi được, vẫn nên giữ sức làm giày cỏ đi, có lão nương ở đây, sẽ không để anh phải chết đói đâu.”

Nghe lời nói này, giống như ông ấy xin cơm của nàng vậy, chẳng lẽ nồi cháo vừa rồi không phải do ông ấy chiếm được sao?

Lồng ngực thở mạnh phập phồng, không biết là xấu hổ hay là buồn bực, khuôn mặt đỏ bừng lên, có thể nhìn thấy màu đỏ thông qua lớp da tay ngăm đen kia.

Đặc biệt là cảm nhận được ánh mắt khác thường mà mấy người Vương Đại Hữu nhìn đến, Từ Đại hận không thể đuổi theo dùng một đao chém chết Vương Thị.

Hình tượng mà ông ấy khổ cực tạo nên trong lòng thôn dân đều đã mất hết!

Nhưng mà trải qua một trận chiến vừa rồi với dân tị nạn, người dân của thôn Đại Vương đều biết Từ Đại là một người hung hãn, cho dù muốn cười thì cũng đều nhịn được.

Chỉ là ánh mắt đồng tình kia lúc nào cũng thương hai cho Từ Đại quá mức.

Từ Nguyệt khò khè uống xong một miếng cháo cuối cùng, cầm chén đặt vào trong nồi gốm, không dám trêu chọc người bBang tỏa ra khí lạnh toàn thân, yên lặng gọi tỷ tỷ, hai chị em bưng nồi và bát đến bên hồ rửa sạch sẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play