Chỉ là mọi người vốn dĩ không phải cùng một đường, mỗi người đi một đường, không dẫn theo bọn họ cũng không có gì đáng trách.

Chân trời lộ ra ánh sáng mờ nhạt, vất vả lắm mới có thể nghỉ ngơi một lát, dân làng thôn Đại Vương mặc dù không vui vẻ khởi hành lắm, nhưng nghĩ đến phải ở cùng một chỗ với đám người ăn thịt người, vẫn là đồng ý mệt mỏi khổ sở một chút, cũng không muốn ở đây lo lắng đề phòng.

Tài sản vốn không nhiều lắm, sau khi sắp xếp đám nhỏ xong, đoàn người lại xuất phát.

Vương Thị đeo sọt, tay cầm gậy và dao chặt củi đi ở phía trước. Bởi vì Từ Đại nói Vương Thị biết nơi nào có nước, mọi người liền đi theo nàng ta.

Mười hai người kia nhìn tư thế không đúng lắm, cũng chuẩn bị đuổi theo, đám người Vương Đại Hữu đồng loạt giơ vũ khí lên, lúc này mới bỏ bọn họ lại ở phía sau.

Ao nước Từ gia kia nói không lớn lắm, bọn họ tự mình uống còn chưa đủ, còn có thể để đám người này chiếm lợi à?

Nhưng chờ đi xa rồi, rời khỏi phạm vi tầm mắt, mười hai người kia muốn đi như thế nào bọn họ cũng không quản được.

Chỉ có thể hy vọng bọn họ thức thời một chút, đừng đi cùng một đường với bọn họ.

Một nhóm hơn hai mươi người đi giữa núi rừng, giẫm một con đường lên rừng rậm nguyên thủy chưa từng có người đặt chân qua, dã thú thâm sơn bị động tĩnh làm cho kinh hãi, Vương Thị vốn định thuận đường đánh mấy con gà rừng thỏ rừng làm lương thực cũng theo đó mà chết yểu.

Nàng ta quay đầu lại nhìn đội ngũ đi theo phía sau, thôn dân thôn Đại Vương chạy trốn suốt đêm, không được nghỉ ngơi, thể lực đã hao hết, tốc độ của đoàn người càng ngày càng chậm.

Tốc độ này không khác gì với rùa bò, sợ là buổi chiều mặt trời lặn rồi cũng không đến ao nước được.

Vương Thị trừng mắt nhìn Từ Đại một cái, chả cảm nhận được chút chỗ tốt gì của ngươi, chỉ cảm giác được lo lắng.

“Cái này còn phải đi bao xa?”

Thê tử của Vương Đại Hữu là Đồng Thị miệng lưỡi khô khốc khàn khàn hỏi.

Những người còn lại ít nhiều cũng có chút nghi ngờ tính chân thực của ao nước trong núi này.

Vương Thị không khách khí nói: “Nếu dựa theo tốc độ hiện tại của các ngươi, ngày mai cũng không tới được.”

Sắc mặt của Đông Thị hơi cứng đờ, nhưng nhìn đứa nhỏ trong ngực cũng khóc không thành tiếng, còn có nữ nhi năm tuổi bên cạnh khô khốc đến môi trắng bệch, chỉ cảm thấy áy náy.

“Nương, con khát.” Đại Nương nhà họ Vương trông mong nhìn mẫu thân, tầm mắt lưu luyến ở bộ ngực.

Đệ đệ có thể uống sữa, nàng ta cũng muốn uống.

Nhưng bây giờ Đồng Thị làm gì có sữa nữa?

Chỉ có thể giả bộ tức giận trừng mắt nhìn nữ nhi một cái, nhìn nữ nhi mất mát cúi đầu, trong lòng càng co rút đau đớn.

Vương Đại Hữu nhìn đội ngũ, mọi người hoảng sợ chạy ra căn bản không mang theo được thứ gì.

Huống chi từ trước khi quân lưu dân đến, phần lớn trong gia đình cũng đã không còn lương thực.

Trong rừng sâu này có rất nhiều cây, nhưng cành lá khô héo, rụng rời, muốn hái lá non tươi nhai cũng không tìm được một cái.

Có nhà nhìn chó mình nuôi mười năm đang giãy giụa trong ngực, không ngừng hít thở nuốt nước miếng.

Còn có người trong lòng ôm con ngỗng, bởi vì quá khát mà không nhịn được cắn một cái trên cổ ngỗng lớn, uống máu để giải khát.

Chỉ là vừa uống máu xong thì cảm thấy sảng khoái, nhưng chỉ chốc lát sau trong cổ họng giống như có lửa đốt đến mức người nọ không nhịn được gãi cổ họng.

Một hai bữa không ăn thì cũng không sao, nhưng một ngày không uống nước, đừng nói là người, động vật cũng không chịu nổi.

Từ Đại gia nói không sai, tình huống như vậy đi đường thì tới ngày mai cũng không đến được ao nước.

Vương Đại Hữu nuốt nước bọt, mở miệng hô to về phía mọi người: “Mọi người cố gắng lên, đến sớm một chút thì sớm có nước uống, không vì bản thân thì cũng hãy nghĩ đến đứa nhỏ, cắn răng cũng phải chống chịu!”

Mọi người nhìn đứa nhỏ, lại nhìn mặt trời sắp lên đến đỉnh đầu, cắn răng gật đầu.

Vương Đại Hữu thở dài, nhìn về phía Vương Thị, ý bảo nàng ta không cần cố kỵ.

Vương Thị thấy vậy, sắc mặt tốt hơn một chút, cũng cổ vũ nói: “Mọi người kiên trì một chút, đã gần ao nước lắm rồi, chỉ cần tốc độ của chúng ta đủ nhanh, buổi trưa là có thể tới được!”

Có được câu nói này của Vương Thị, mọi người đều ra sức, tốc độ tăng nhanh hơn rất nhiều.

Ngay cả trẻ con bảy tám tuổi cũng phồng hai má lên, ra sức nhấc cẳng chân nho nhỏ của mình, không bỏ lại người lớn một bước.

Bây giờ thế đạo này, hài tử vị thành niên có thể sống đến bây giờ cũng không dễ dàng, Từ Nguyệt được ca ca cõng trên lưng, nhìn những hài tử này cố gắng đuổi kịp bước chân của người lớn, thật sự là hổ thẹn.

So sánh như vậy, chợt cảm thấy mình đã may mắn hơn nhiều.

Chỉ là mắt thấy sắp đến hồ nước trong lòng núi, Từ Nguyệt bỗng nhiên nhìn thấy dấy vết giẫm đạp trên một bụi cỏ dại.

Nhìn qua cứ tưởng là dấu chân dã thú cỡ lớn nào đó để lại, nhưng dấu chân như vậy liên tiếp xuất hiện, Từ Nguyệt nhất thời có dự cảm không tốt.

Nhưng mà nàng cũng có thể phát hiện ra dấu vết, Vương Thị bên kia càng không cần phải nói, dùng ngón tay đo một chút, nhất thời sắc mặt trầm xuống.

“Có người tới đây!” Vương Thị nhíu mày nói.

Đám người thôn Đại Vương ngẩn ra, vẻ mặt của bọn họ đói khát lẫn lộn chết lặng, lập tức không ý thức được cái này đại biểu cho cái gì.

Từ Nguyệt và Từ Nhị Nương lại lập tức nhận ra tình huống không ổn.

Vương Thị theo bản năng giơ tay lên, ra hiệu lặng lẽ đi tới, quay đầu lại thấy đám người Vương Đại Hữu vẻ mặt mờ mịt, lúc này mới ý thức đây không phải là binh lính mà mình dẫn theo, xấu hổ ho khan một tiếng, dùng âm lượng mà mọi người có thể nghe được nói:

“Ao nước kia có thể đã có người nhanh chân đến trước, Từ Đại ngươi dẫn mọi người lặng lẽ đi tới, ta đi trước xem tình huống.”

Nói xong, lại chỉ Vương Đại Hữu, “Ngươi đi với ta.”

Vương Đại Hữu có chút kinh ngạc nhìn Vương Thị một cái, lại nhìn Từ Đại, thấy ông ấy gật đầu, lúc này mới chần chờ đi theo Vương Thị đã đi trước một bước.

Mắt thấy Vương Thị đi vài bước đã cách xa, hơn nữa mỗi lần đều có thể tránh được những vật cản như đá dưới chân, Vương Đại Hữu mặc dù chỉ là thợ rèn, nhưng cũng cảm nhận được Vương Thị khác với những phụ nhân bình thường.

Nhưng mà không đợi hắn ta suy nghĩ kỹ khác nhau chỗ nào, tiếng nói chuyện náo nhiệt đã truyền đến trong tai, hai người đã đi ra khỏi rừng rậm, đi vào trong một mảnh cỏ lúp xúp.

Ở giữa bụi cỏ, có một ao nước đường kính khoảng năm mét.

Nhìn thấy nguồn nước trong suốt, cảm nhận hơi nước đập vào mặt, Vương Đại Hữu mạnh mẽ nuốt nước miếng, thiếu chút nữa mừng đến phát khóc.

Chỉ là, bên cạnh ao nước không lớn kia có thêm hai mươi mấy người, quần áo không khác với bọn họ lắm, vừa nhìn đã biết là thôn dân khác do hạn hán và binh họa mà chạy lên núi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play