Hắn ta kích động muốn đứng lên tiếp tục lý luận, nhưng đôi mắt kia lại chột dạ không dám đối đầu với ánh mắt hai thê tử Từ Đại, miệng hùng hùng hổ hổ:
“Thật sự là xui xẻo mà, gặp phải tiểu tử lưu manh vô lý này, cẩn thận lão Diêm Vương chặt ngươi băm nát chiên dầu, để ngươi không dám đánh người lung tung nữa.”
Người trong thôn Đại Vương chậc chậc hai tiếng, cảm thấy nguyền rủa như vậy không được, khuyên giải kéo người Từ gia ra.
Từ Nguyệt khóc càng lớn tiếng, cứ như là bị lời nói trong miệng nam nhân mắt lồi dọa sợ, miệng khóc hô hóa: “Phụ thân mẫu thân, lão Diêm Vương muốn ăn thịt người, oa oa oa!”
Thôn dân thôn Đại Vương ban đầu còn chưa cảm thấy có cái gì đột nhiên nghe thấy hai chữ “ăn thịt người”, sắc mặt khẽ biến.
Lại giương mắt nhìn 12 người kia, bọn họ giống như là bị đâm vào chỗ hiểm, bối rối xua tay ý đồ giải thích bọn họ cũng không ăn thịt người.
Nhưng thực tế cũng không có người nói bọn họ ăn thịt người, đây không phải phản ứng tự thú, khiến cho sống lưng của mọi người thôn Đại Vương lạnh lẽo.
Sắc mặt của Vương Thị đã hoàn toàn trầm xuống, phối hợp với Từ Đại ra sức ép Từ Đại Lang đang kích động vào trong vách núi, lực tay nhẹ một chút, xém chút nữa bị hắn ta hất bay ra ngoài.
Từ Nguyệt thấy thế, thấy khóc đủ rồi, lau hai hãng nước mắt trên mặt, hai bàn tay nhỏ bé vươn về phía Từ Đại Lang: “Ca ca ôm.”
Từ Đại Lang đang kích động lúc này mới bình tĩnh lại, ôm Từ Nguyệt như con nhỏ ở trước người, lui đến bên trong vách núi, đề phòng người khác tới gần.
Từ Đại và Vương Thị rất tự giác kéo Từ Nhị Nương giữ khoảng cách với hắn ta, hai vợ chồng lau mồ hôi nóng trên trán, hoài nghi nhìn về phía Từ Nguyệt.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Vương Thị thấp giọng hỏi.
Nàng ta cũng không tin ba đứa nhỏ nhà mình có thể bị người tùy tiện dọa chút là khóc.
Nói đến Từ Nguyệt cũng có chút bất đắc dĩ, phản ứng của Từ Đại Lang đúng thật là không nằm trong dự đoán, nhưng cũng bởi thế mà chứng minh cảm giác của nàng không sai.
Nam nhân mắt lồi kia đúng là dùng ánh mắt nhìn con mồi ki nhìn nàng, nếu không sẽ không kích Từ Đại Lang có phản ứng như thế.
Từ Nguyệt cố gắng ló cái đầu nhỏ ra từ trong hai tay ca ca đang ôm chặt, nói ra suy đoán của mình.
“Chín người kia. Có lẽ là ăn thịt người.”
Từ Nguyệt bất an thúc giục nói: “Nương ơi, trời cũng sắp sáng rồi, chúng ta đi thôi.”
Nghe Từ Nguyệt nói vậy, sắc mặt của Từ Đại độ nhiên trầm xuống, quay đầu lại nhìn ra bên ngoài, mười hai người kia tụ tập trước mặt nam nhân mắt lồi, không biết đang thương lượng cái gì, thỉnh thoảng dùng ánh mắt không tốt nhìn về phía bọn họ.
Vương Thị không do dự quá nhiều, lập tức gật đầu: “Bây giờ đi.”
Mặc kệ suy đoán của Ấu Nương là thật hay giả, bọn họ đều không thể mạo hiểm được, chỉ có thể tránh trước.
“Chờ một chút!” Từ Đại xoay người nói: “Các ngươi thu dọn trước, ta đi hỏi Vương Đại Hữu một chút, gọi bọn họ cùng đi.”
Vương Thị khó hiểu nhìn ông ấy, có cần thiết không?
Từ Đại nặng nề gật đầu, rất cần thiết!
Ông ấy gọi người nhà tụ lại một chỗ, thấp giọng giải thích nguyên nhân
Người chạy lên núi rõ ràng càng ngày càng nhiều, tình huống như hôm nay sau này nhất định có thể sẽ xảy ra nữa, số người bằng nhau còn tốt, ai cũng đừng chọc vào ai.
Nhưng nếu gặp phải một đám đội ngũ giống như mười hai người kia, cho dù bọn họ chủ động tránh đi, cũng khó có thể cam đoan đối phương sẽ không ra tay với bọn họ.
Một đám người ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không có nước mà uống, còn phải đối mặt với nguy cơ tử vong chạy trốn, một khi gặp phải cũng không hiền lành hơn so với gặp phải quân lưu dân là bao.
“Loại nhân tính này tốt nhất vẫn là không nên ôm bất kỳ hy vọng gì.”
Đây là lời khuyên của Từ Đại tu luyện mấy trăm năm, chứng kiến qua vô số vụ giết người đoạt bảo.
Từ Nguyệt kinh ngạc nhìn phụ thân tiện nghi nhà mình, bỗng nhiên cảm thấy, phụ thân vẫn mãi là phụ thân, trù tính này, giác ngộ này, thật khiến cho người ta tò mò trước kia rốt cuộc ông ấy đã trải qua cái gì.
Vương Thị hiếm khi nhìn ông ấy nhiều hơn hai lần.
Từ Đại thầm nghĩ, bây giờ đã biết bổn chân nhân lợi hại rồi sao?
Ông ấy hơi nhướng mày, vén mái tóc tán loạn bẩn thối trước trán lên, ra vẻ cao thâm nói: “Người đông thế mạnh, có nhiều người, mới có nhiều sức mạnh!”
Cho dù đến lúc đó không có hiệu quả chấn nhiếp, bên người có nhiều bia đỡ đạn như vậy, một đám người chạy lên, kẻ địch phân tán truy kích, tỷ lệ sống sót của nhà bọn họ cũng được nâng cao lên không phải sao.
“Ai, nói các ngươi cũng không hiểu, cứ đi chuẩn bị đi, vi phụ đi rồi trở về!”
Trước khi nắm đấm của Vương Thị bay tới đánh vào mặt, Từ Đại đã hai bước gập người, xoay người bỏ chạy.
Từ Nguyệt và tỷ tỷ liếc nhìn nhau, khó tránh khỏi có chút lo lắng cho phụ thân tiện nghi. Da như vậy, cách tên đoạt mạng của nương cũng không xa.
Vương Thị dẫn bọn nhỏ bận rộn, trước tiên lấy thịt nướng còn dư tối hôm qua chia ăn, mỗi người một miếng lót dạ, duy trì thể lực đồng thời cũng có thể giảm bớt một chút gánh nặng.
Sau khi ăn xong, trong sào chỉ còn lại một cái bình gốm, năm cái bát mẻ, còn có một miếng thịt ướp muối, hai ống nước, cùng mười nắm cơm.
Vương Thị dùng lá cây đậy những thứ này lại ở đáy sọc lưng, lại đặt chăn đệm hành quân của hai tỷ muội Từ Nguyệt lên trên, dùng dây cỏ buộc lại, mang lên lưng.
Còn lại một cái bao hành quân, đợi lát nữa giao cho Từ Đại, Vương Thị chuẩn bị để Từ Nhị Nương ngồi trên túi hành quân, để Từ Đại cõng, như thế tốc độ sẽ nhanh hơn một chút.
Mà Từ Nguyệt vẫn là để Từ Đại Lang cõng.
Từ Nhị Nương nghe thấy nương sắp xếp như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, kháng cự nói: “Con, con tự đi.”
Vương Thị liếc mắt nhìn chân nàng ta, đầy vết phồng rộp: “Thôi đi, trẻ con phải có bộ dạng của trẻ con, bây giờ phụ mẫu còn có sức lực, cõng con được.”
Từ Nhị Nương: “...”
Được rồi, không kiêu ngạo nữa.
Cũng không biết đám người Từ Đại và Vương Đại Hữu nói cái gì, thôn dân thôn Đại Vương lại nhìn về phía mười hai kia, rõ ràng lộ ra kiêng kỵ và căm hận.
Mắt thấy người thôn Đại Vương và Từ gia bên này bận rộn, bộ dạng muốn đi, mười hai người kia lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Một người trong đó có ý đồ tới gần người của thôn Đại Vương hỏi bọn họ muốn làm cái gì, nhưng còn chưa đợi hắn ta tới gần, nam nhân thôn Đại Vương đã lập tức giơ cuốc trong tay lên, làm ra hành động cảnh cáo, không cho hắn ta tới gần.
Sắc mặt người nọ lúc này trầm xuống, yên lặng lui trở về, mười hai người lạnh lùng nhìn đội ngũ muốn bỏ lại bọn họ, vẻ mặt u ám.
Đặc biệt là nam nhân mắt lồi bị Từ Đại Lang đánh gãy răng hộc máu kia, nhìn chằm chằm vào mấy người Từ gia, sắc mặt không phải nói khó coi ra sao.