" kia...kia...Đại sư huynh.....kia là kẻ nào?” thiếu niên vội vàng từ dưới đất đầy vụng gỗ cháy đen bò dậy, trước mắt một màn kinh ngạc, hắn nắm kiếm đã gẫy thành hai nữa lấp bấp khó khăn hỏi vị Sư huynh nào đó Bị ma chướng tổn thương nên ho ra huyết tinh nồng đậm, khụy gối trên đất, gắt gao ôm ngực.
Hắn không nói được câu nào chỉ nhìn chầm chầm một thân hắc y đơn độc đánh bay ma chướng của oán hồn đan phóng tới, độ tránh né nhanh không thua kém khi dùng kiếm để phi hành, mà người này không dùng đến kiếm cũng không nhìn thấy chiêu đạo pháp nào quen mắt từ y, trên tay còn bế theo một đứa trẻ. Chiêu nào đánh tới cũng điều ác liệt nhưng đứa trẻ vẫn nằm yên trên tay y, không chút ảnh hưởng.
" tiên nhân! là vị tiên nhân nào giúp chúng ta a!"_ lòng thiếu niên không khỏi kinh hô.
Đã lâu không vận động, tay chân Diệp Ngữ Yên thật sự có chút chậm chạp hơn xưa rất nhiều, nội đan của nàng cũng không yên phận mà cuộn lên một trận đau nhứt, cắn răng khắc chế cơn đau, nàng tiếp tục đánh tới, oán hồn đan bị linh khí nàng tích tụ đả văng ra xa mấy dặm đập vào vách tường ,tản thành mảnh khói đen mà biến mất, cứ liên tục như vậy.
Đám thiếu niêm nhìn lên không trung ngơ ra nhìn màn xuất thần trước mắt, liền sực tỉnh quay đầu nhìn khi nghe có tiếng rống giận hô lên, là tên sư huynh đã ổn định lại khí tức chống kiếm đứng lên, đạp chân lên kiếm bay thẳng về hướng hắc y.
“ còn trơ ra làm cái gì? Tất cả các ngươi Mau Phụ y một tay!!! ”
Nơi không trung hai đạo hắc bạch, hiện tại kịch liệt tranh đấu. Bọn nhóc nhanh chân đạp phi kiếm theo, nhưng vẫn không khống chế được bao nhiêu ma chướng xuất ra, lại nhăn mặt cam chịu bị đánh rơi xuống không ít người.
tận đến nóc nhà bị ma chướng chọc thủng có thể nhìn thấy bầu trời nơi đây cuồn cuộn ám khí tối đen, một vùng ma khí tanh tưởi như huyết, khiến người khiếp sợ.
' Đám quỷ nhỏ đáng chết! dễ tiêu trừ nhưng chúng đến vạn con, không thể cứ vờn mãi với chúng được' nàng chỉ cảm thấy càng lúc chúng kéo đến càng nhiều nếu còn đánh tiếp bọn nhóc chắc hẳn sẽ lót xác ở đây. đầu nàng nghĩ nghĩ lại phi một tiếng. ‘ ta khinh! sức đâu mà lo cho con cháu nhà hắn chứ, chết quách hết càng tốt, đáng đời hắn dạy ra một đám mèo con’
Nhìn đám công tử thế gia trắng trẻo như con mồi thơm ngon của đám oán hồn đan vẫn nằm dưới đất quằn quại. Nàng cắn răng, môi mỏng không bảo mà liền bặt ra dòng máu tươi chảy xuống cầm nàng, chảy qua cổ thắm lên cổ áo đến chói mắt.
Nàng không chờ thêm liền dùng linh khí sâu trong cơ thể tay đưa lên không trung không bút không mực, dùng huyết tinh vẽ ra bảy đạo phù chú đỏ rực như hỏa diệm, bay vụt lên xoáy thành một vòng lóc lớn, những nét pháp chú bóc cháy ánh lửa từ đỏ sang xanh đen, càng lúc dòng xoáy rực cháy càng mở rộng phạm vi. Diệp Ngữ Yên đứng giữa cơn lóc vung cánh tay gầy yếu lên, ầm một tiếng kinh thiên động địa, một tiếng vang vọng đinh tai nhứt óc làm đám thiếu niên bịch tai nhăn mặt, trong đầu như sắp nứt ra đến nơi.
Đợi đến khi âm thanh đó lắng xuống một vùng hoang tàn đầy rẫy khói đen nghi ngút cũng dần dần hiện rõ. đến một bóng ma khí cũng không thấy đâu, bầu trời dần sáng lên ánh quang chói mắt, chỉ là cú nổ quá mạnh, quán trọ chỉ còn phân nữa thân. Nàng Vẫn lơ lửng trên không trung, đứa bé trên tay cũng vừa lúc ấy tỉnh lại
" Tỷ tỷ!"_ nhóc con nhìn nàng ngây ngốc một hồi lại bị dọa khóc lần hai “ oaa...oaa....tỷ chảy máu....tỷ tỷ bị thương....”
Nàng ôm ngực ho đến tái xanh mặt, không quên liếc đám thiếu niên phía dưới bình an vô sự mà mắt tròn mắt dẹp nhìn nàng. tay nàng lại vỗ mông đứa bé đang nức nở khóc tu tu, tay tròn béo ú sờ vết máu đỏ thẳm bên khóe miệng nàng :
" Ta vẫn chưa chết được đâu! "_ Đúng vậy, nàng khó mà chết lần nữa a, nàng là ai chứ! từng là một ma đầu chưa bao giờ nghe theo thiên mệnh.