Trương Nhược Trần nhắm hai mắt tại, hít sâu một hơi, thầm nghĩ Tiểu Hắc nói cũng có đạo Lý. Hắn có cừu oán với Trì Dao, tự nhiên sẽ có thành kiến.
Một khi xuất hiện thành kiến, tiếp theo sẽ phán đoán sai tầm, từ đó cùng chân tướng càng đi càng xa.
Trương Nhược Trần nói: - Đã phát hiện bí mật này, đương nhiên phải tra rõ. Ngoại trừ Mộc Tinh Khư Giới, triều đình Bộ Binh còn phân chia một ít Khư Giới khác thành cấm khu, có rất nhiều hạn chế. Những Khư Giới này, rất có thể cũng kiến tạo tế đàn như vậy. Bất quá hiện tại việc cấp bách là về Hỗn Độn Vạn Giới Sơn, không thể trì hoãn nữa rồi!
- Suy tính thời gian, chiến hạm của Vạn Giới Tửu Quán còn phải qua mấy ngày nữa mới có thể đi vào Mộc Tinh Khư Giới. Chúng ta làm sao trở về?
Tiểu Hắc hỏi.
Khóe miệng Trương Nhược Trần nhếch tên, cười nói:
- Ngoại trừ chiến hạm của Vạn Giới Tửu Quán, giám quân của Mộc Tỉnh Khư Giới, khẳng định cũng có Khư Giới chiến hạm.
Con mắt Trương Nhược Trần nheo tại, nhìn ra chân trời, ở trên đường chân trời, hai hàng điểm nhỏ màu đen đang nhanh chóng vây kín tới. Đó là hai đội giám quân, bọn hắn mặc chiến giáp, tay cầm trường mâu, đứng ở trên Tử Lân Bệ Vương Thú, nhanh chóng tới gần Trương Nhược Trần và Tiểu Hắc.
- Giám quân đội trưởng đội thứ nhất Phương Lệ ở đây, phía trước là người phương nào, lập tức lên báo tính danh.
Vẫn còn ở ngoài trăm dặm, thanh âm của Phương Lệ đã xuyên thấu hư không, giống như sấm rền truyền vào trong tai Trương Nhược Trần.Trương Nhược Trần chỉ cảm thấy màng tai đau đớn, huyết dịch toàn thân phiên cổn, chỉ phải vận chuyển công pháp, mới hóa giải được chấn động.
- Cao thủ thật lợi hại, Bộ Binh rõ ràng phái nhân vật cường đại như vậy dò xét Mộc Tinh Khư Giới, như thế xem ra, Mộc Tinh Khư Giới thật cất dấu đại bí mật.
Trương Nhược Trần không dám khinh thường, lập tức lệnh Tiểu Hắc ngừng lại, lơ lửng ở giữa không trung, cẩn thận đề phòng.
Mười binh sĩ giám quân đội thứ nhất, hiện lên hình quạt đứng ở cách Trương Nhược Trần trăm trượng.
Trong đó đội trưởng Phương Lệ đứng ở vị trí trung ương nhất, thân hình cao lớn, hai tay to dài, trong tay cầm trường mâu, giống như một Chiến Thần.
Chỉ nhìn thoáng qua hắn, trên lưng Trương Nhược Trần đã toát ra cảm giác lạnh, có thể rõ ràng cảm giác được, tu vi của người này đạt tới Ngư Long tứ biến.
Nhân vật giống như hắn, chỉ cần một chiêu, là có thể đánh chết Thụ Tổ.
Đây mới là cao thủ thân kinh bách chiến, chỉ là trên người phát ra khí thế, đã có thể làm cho người nhát gan quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Một phương hướng khác, binh sĩ đội giám quân thứ hai bay tới, cũng hiện lên hình quạt. Đội trưởng đội thứ hai bộ dạng lại cực kỳ gầy yếu, nhìn xanh xao vàng vọt.
Nhưng thực lực của hắn lại không yếu, cũng là Ngư Long tứ biến, cùng đội trưởng Phương Lệ là cường giả một cấp bậc. Nhưng thực lực của hắn, lại cường đại hơn Thụ Tổ tu vi Ngư Long ngũ biến gấp 10 lần, căn bản không phải một cấp bậc.
- Làm sao bây giờ? Giết ra ngoài sao?
Trong mắt Tiểu Hắc lộ ra sát khí. Trương Nhược Trần nói: - Không vội, trước chờ một chút.
Một binh sĩ của đội giám quân thứ nhất cưỡi Tử Lân Bệ Vương Thú, bay về phía Trương Nhược Trần, âm thanh lạnh lùng nói:
- Không nghe đội trưởng của chúng ta hỏi chuyện sao? Nếu không báo tính danh, sẽ lấy tội nhập cư trái phép luận xử.
Nói xong, binh sĩ kia thi triển một chiêu cầm nã thủ, hai tay giao thoa, toát ra từng sợi hỏa diễm, trảo tới vai của Trương Nhược Trần.
Thân hình Trương Nhược Trần tui về phía sau, tránh thoát tay của binh sĩ kia. Đồng thời hắn đánh ra ngoài một chưởng, bành... kích ở trên ngực binh sĩ kia. Binh sĩ kia bay ngược về, lần nữa rơi xuống trên tưng Tử Lân Bệ Vương Thú.
- Lại dám hoàn thủ, muốn làm phản sao.
Ánh mắt binh sĩ kia phát lạnh, lấy ra trường mâu cắm ở trên lưng Man Thú, hai tay nắm chặt, muốn xông lên lần nữa.
- Long Vân, ngươi không phải đối thủ của hắn, còn không mau lui ra.
Phương Lệ trầm giọng nói. Long Vân cực kỳ kính sợ Phương Lệ, không dám có câu oán hận, tập tức tui xuống. Ánh mắt Phương Lệ giống như chim ưng, nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần nói: - Tu vi võ đạo của Long Vân đạt tới Thiên Cực cảnh đại viên mãn, tuy không phải võ giả Thiên Bảng, nhưng cũng ở trên chiến trường Khư Giới trải qua mấy chục trận huyết chiến. Ngươi rõ ràng chỉ dùng một chiêu đánh lui hắn, hẳn là cao thủ trên Thiên Bảng?
Trương Nhược Trần nói:
- Dù leo lên Thiên Bảng thì thế nào? Không đạt tới Ngư Long cảnh, cuối cùng chỉ là một phàm nhân.
- Coi như ngươi còn có tự mình hiểu lấy, đã như vậy, cũng không cần ta ra tay, theo chúng ta đi thôi! Phương Lệ nói.
Phương Lệ không nghĩ Trương Nhược Trần và biến cố trong Hắc Mộc Nguyên có tiên hệ gì, chỉ nhận định Trương Nhược Trần là người nhập cư trái phép, chuẩn bị bắt hắn về nhốt tại. Nếu là lúc khác, Trương Nhược Trần không ngại theo bọn họ trở về. Dù sao dùng thân phận của hắn, Vũ Thị Tiền Trang nhất định sẽ đi thương lượng với Bộ Binh thả hắn ra.
Nhưng hiện tại Trương Nhược Trần vội vã chạy về Hỗn Độn Vạn Giới Sơn, nếu bị coi thành người nhập cư trái phép, chỉ sợ sẽ chậm trễ thật lâu mới có thể trở về.
Phương Lệ là người không có kiên nhẫn, nhìn thấy Trương Nhược Trần thật lâu không trả lời, trong mắt của hắn lộ ra hàn ý.
Đối với người nhập cư trái phép, không phải bắt, chính là giết.
Bàn tay của hắn chậm rãi giơ ten, theo bàn tay của hắn vận khí, tầng mây trên bầu trời chấn động, vây mà cũng ngưng tụ thành một chưởng ấn.
Chưởng ấn kia lớn chừng vài chục trường, to tửng ở trên đỉnh đầu của Trương Nhược Trần, như một Ngũ Chỉ sơn.
Vũ kỹ Quỷ cấp hạ phẩm, Kinh Vân Chưởng. Rất hiển nhiên, Phương Lệ đã tu luyện Kinh Vân Chưởng đến hóa cảnh. Trọng yếu nhất là, tu vi của hắn cực kỳ thâm hậu, viễn siêu phàm nhân, thi triển ra Kinh Vân Chưởng, có thể bộc phát uy lực long trời lở đất.
- Chỉ có thể đánh bạc một lần!
Trương Nhược Trần hít sâu một hơi, lấy ra lệnh bài của Vân Vũ Quận Vương nói:
- Phương đội trưởng, ngươi muốn làm cái gì? Bốn vương chỉ là đến Mộc Tỉnh Khư Giới lịch tấm rèn luyện, ở đâu đắc tội ngươi rồi?
Chứng kiến lệnh bài trong tay Trương Nhược Trần, hai mắt Phương Lệ co rụt, thu hồi bàn tay. Lập tức, chưởng ấn trên bầu trời cũng đần dần tán đi. Tất cả áp lực tan thành mây khói.
- Vân Vũ Quận Vương.
Phương Lệ cẩn thận nhìn thoáng qua lệnh bài, nhẹ nhàng chau mày.
Tước vị ở Trung Ương Đế Quốc chia làm: Thiên Vương tước, Vực Vương tước, Quận Vương tước. Trong đó từng tước vị lại chia tam đẳng.
Lệnh bài trong tay Trương Nhược Trần, đại biểu cho Quận Vương tước hạ đẳng, ở trong tam tước cửu đẳng xếp hạng chót nhất.
Nhưng mặc dù là quý tộc thấp nhất, đó cũng là quý tộc, có tư cách đi vào Mộc Tinh Khư Giới lịch lãm rèn luyện.
Một võ giả muốn đạt được tước vị, cho dù tước vị thấp nhất, cũng là sự tình khó như lên trời. Phải ở chiến trường Khư Giới tích lũy rất nhiều điểm quân công, mới có cơ hội phong tước.
Có tước vị, thì tương đương với quan viên của Trung Ương Đế Quốc, có rất nhiều ưu đãi đặc thù, có thể đi rất nhiều địa phương mà võ giả bình thường không đến được.
Trương Nhược Trần căn bản không có ở Bộ Binh lập hồ sơ muốn tới Mộc Tinh Khư Giới lịch lãm rèn luyện, kỳ thật hắn cũng là đánh bạc, đánh bạc Đoan Mộc Tinh Linh đã vận dụng lực lượng của Bái Nguyệt Ma Giáo giúp hắn trải đường. Bởi vì Đoan Mộc Tinh Linh đã tới Mộc Tinh Khư Giới, nhưng lại nói Trương Nhược Trần không tới Bộ Binh lập hồ sơ.
Bởi vậy nói rõ, nàng vận dụng lực lượng của Bái Nguyệt Ma Giáo, thấy được hồ sơ ghi chép của Bộ Binh.
Nàng đã ước định với Trương Nhược Trần, muốn Trương Nhược Trần ở trong vòng mười ngày chạy về Hỗn Độn Vạn Giới Sơn, thì khẳng định sẽ giúp Trương Nhược Trần có thể nhanh chóng trở về.
Đương nhiên, hết thảy cũng chỉ là Trương Nhược Trần suy đoán, không dám xác định, chỉ có thể đánh bạc thoáng một phát.
Dù sao hai vị đội trưởng giám quân đều là Ngư Long tứ biến, hơn nữa còn không phải Ngư Long tứ biến bình thường, có năng lực vượt qua cảnh giới chiến đấu.
Có thể không chiến, thì tốt nhất là không chiến.
Ánh mắt Phương Lệ không ngừng biến hóa nói:
- Diệp Xuyên, trên danh sách Bộ Binh, có danh tự Vân Vũ Quận Vương Trương Nhược Trần hay không?
Đội trưởng đội giám quân thứ hai Diệp Xuyên, lấy ra một cuốn ngọc giản, dò xét một phen, nhẹ gật đầu nói:
- Có.
Phương Lệ lần nữa nhìn về phía Trương Nhược Trần hỏi:
- Ngươi đã là Quận Vương của Vân Vũ Quận Quốc, bổn đội trưởng cũng không làm khó ngươi, nhưng có một sự tình phải hỏi. Mới vừa rồi ngươi là từ trong Hắc Mộc Nguyên đi ra?
Trương Nhược Trần thu hồi lệnh bài, cười nói:
- Ta chỉ là phát hiện trong Hắc Mộc Nguyên có động tĩnh rất lớn, cho rằng có bảo vật gì xuất thế, mới tới tìm vận may. Nhưng không dám thâm nhập vào, nghe nói bên trong cực kỳ nguy hiểm. Phương Lệ nhìn chằm chằm hai mắt Trương Nhược Trần, như muốn xem Trương Nhược Trần có phải đang nói xạo hay không, tiếp tục hỏi:
- Thụ Nhân trong Hắc Mộc Nguyên tử vong rất nhiều, nhất định là có cao thủ tuyệt đỉnh xông vào. Ngươi có thấy người khả nghi hay không? Trương Nhược Trần lắc đầu nói:
- Không có. Phương đội trưởng còn có vấn đề gì không, nếu không có, ta phải rời đi?
- Đã không có.
Phương Le nói.
Sau khi Trương Nhược Trần và Tiểu Hắc rời khỏi, đội trưởng đội thứ hai Diệp Xuyên cưỡi Tử Lân Bệ Vương Thú, bay đến bên cạnh Phương Lệ, nhìn chằm chằm chấm đen bay xa nói:
- Phương Lệ, ngươi tin tưởng hắn nói sao? Phương Lệ lắc đầu nói:
- Ha ha, tuy hắn che dấu rất khá, nhưng ta vẫn cảm thấy hắn có vấn đề. Người này bất quá chỉ là Thiên Cực cảnh đại viên mãn, nhưng ngay cả ta cũng nhìn không thấu hắn. Nhân vật như thế, rõ ràng nói không dám xông vào Hắc Mộc Nguyên, ngươi tin sao?
Tay Diệp Xuyên lặng lẽ vuốt trường mâu trong tay, cười nói:
- Ta đương nhiên không tin.
Ngay thời điểm hắn nói chữ ta, trường mâu trong tay đã đâm ra.
Thời điểm hắn nói ra chữ cuối cùng, phù... trường mâu đã đâm xuyên qua cột sống sau tưng Phương Le. Ở dưới lực lượng cường đại trùng kích, thân thể Phương Lệ bị cắt thành hai đoạn.
Một cường giả tuyệt đỉnh, bất tri bất giác lại vẫn lạc, đoán chừng hắn đến chết cũng không ngờ sẽ chết ở trong tay đồng đội của mình.
Bộ dạng của Diệp Xuyên cực kỳ tiêu sái, cánh tay hất lên, thi thể Phương Lệ bay ra ngoài.
Cầm trường mâu máu chảy đầm đìa, Diệp Xuyên cười nói:
- Ta đương nhiên không tin, bởi vì hắn căn bản là người nhập cư trái phép. Bất quá Thánh Nữ điện hạ đã muốn ta trợ giúp hắn một tay, hơn nữa còn phải tận lực che dấu thân phận của hắn, như vậy cũng chỉ có thể giết ngươi.