- Diệp đội trưởng, ngươi...
Binh sĩ còn tại khiếp sợ đến cực điểm, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Diệp Xuyên. Trong đó một ít binh sĩ trải qua vô số sinh tử, tập tức cầm chiến mâu, ánh mắt cảnh giác phòng ngự, bọn hắn đã ý thức được Diệp Xuyên nguy hiểm. - Nhìn cái gì? Chưa thấy qua cao thủ Bái Nguyệt Thần Giáo giết người sao?
Diệp Xuyên khinh thường cười cười, ánh mắt lộ ra sát ý, bành… thân thể nổ tung, hóa thành một đoàn hắc khí. Trong hắc khí bay ra mười tám ảo ảnh, phân biệt phóng tới mười tám binh sĩ giám quân.
Chỉ nháy mắt, mười tám ảo ảnh lần nữa bay trở lại, trọng điệp chung một chỗ.
Diệp Xuyên vẫn đứng ở trên tưng Man Thú, tay cầm trường mâu, ánh mắt bễ nghễ, giống như hắn từ đầu đến cuối không có nhúc nhích thoáng một phát.
Bành bành!
Mười tám binh sĩ giám quân cùng mười tám Man Thú, toàn bộ nổ tung thành huyết vụ, chỉ còn bạch cốt từ giữa không trung rơi xuống. Trong không khí lưu lại mùi máu tanh đầm đặc.
- Không chịu nổi một kích.
Diệp Xuyên đứng ở trên lưng Tử Lân Bệ Vương Thú, nhìn thoáng qua phương hướng Trương Nhược Trần ly khai, sau đó đuổi theo.
- Có người đuổi theo, hẳn là giám quân phát giác được địa phương không đúng, muốn diệt trừ chúng ta.
Tiểu Hắc lạnh giọng nói. Trên người Tiểu Hắc toát ra hào quang màu đen, bắt đầu ngưng tụ lực lượng, chuẩn bị chiến đấu.
Trương Nhược Trần rất bình tĩnh nói: Không phải, hắn là người Bái Nguyệt Ma Giáo, ngươi trước dừng lại, hẳn là Đoan Mộc sư tỷ dặn dò hắn chuyện gì.
Dùng cường độ tinh thần lực của Trương Nhược Trần hiện tại, dù không mở Thiên Nhãn, cũng có thể cảm giác được sự vật ở ngoài trăm dặm.
Vừa rồi, Trương Nhược Trần một mực phóng ra tinh thần lực, quan sát nhất cử nhất động của những giám quân kia. Cho nên hắn biết rõ, đến cùng xảy ra chuyện gì.
Diệp Xuyên đuổi theo, chứng kiến Trương Nhược Trần đã dừng lại, thoáng có chút ngoài ý muốn nói:
- Nhìn thấy ta đuổi theo, ngươi rõ ràng không trốn?
Trương Nhược Trần cười nói:
- Ngươi giết Phương Lệ và mười tám giám quân, chúng ta hiển nhiên là bạn không phải địch, vì sao ta phải trốn?
- Vậy sao?
Diệp Xuyên cố tình muốn thăm dò thực lực của Trương Nhược Trần, vì vậy âm thầm điều động chân khí, vận hành ở trong kinh mạch, xuất kỳ bất ý tầm đó, hắn từ trên tưng Man Thú bay tên. Hắn thi triển một Loai vũ kỹ thân pháp cao thâm, chân đạp hư không như giẫm trên đất bằng, nháy mắt đã vọt tới trước người Trương Nhược Trần, trường mâu đâm ra ngoài. Đối phó một võ giả Thiên Cực cảnh, Diệp Xuyên cũng không có sử dụng toàn lực, chỉ dùng một thành lực lượng.
Mặc dù chỉ một thành lực lượng, nhưng cũng cực kỳ khủng bố, không kém một kích toàn lực của Thụ Tổ bao nhiêu.
Đối mặt tồn tại mạnh như thế, Trương Nhược Trần không dám chủ quan, không chút do dự, tay cầm chuôi kiếm, cánh tay giương lên, chém ra một kiếm.
Đúng là Thời Gian Chi Kiếm kiếm thứ nhất, Sát Na Vô Ngân.
Sát Na Vô Ngân, nhìn như chỉ có một kiếm, trên thực tế biến hóa ngàn vạn, chính là trụ cột của thời gian.
Hiện tại Trương Nhược Trần chỉ sơ bộ tĩnh ngộ được sát na trong thời gian mà thôi. Cho nên nói, Trương Nhược Trần càng muốn cải tiến Thời Gian Chi Kiếm kiếm thứ nhất, trở thành một bộ kiếm pháp, tên là Sát Na kiếm pháp.
Một chiêu trong tích tắc, một chiêu biến hóa.
Xoạt!
Tốc độ xuất kiếm của Trương Nhược Trần nhanh như lưu quang, quất tới đỉnh đầu của Diệp Xuyên, lưu tại một đạo kiếm quang hình tròn.
Ba... búi tóc của Diệp Xuyên bị kiếm quang chặt đút, tóc dài rơi xuống, rối tung ở hai bên đôi má. Diệp Xuyên tui về phía sau, lần nữa trở tại trên tưng Man Thú, có chút khiếp sợ nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần: - Thật nhanh, một kiếm vừa rồi kia, nếu chém về phía cổ của ta, đoán chừng ta cũng không tránh thoát.
Trương Nhược Trần thu kiếm nói:
- Nếu ngươi sử dụng toàn lực, vừa rồi một kiếm kia, cũng chưa chắc có thể chém rụng được tóc.
- Ngươi không cần khiêm tốn, dùng tốc độ một kiếm kia, dù ta điều động toàn bộ tu vi, cũng không tránh thoát được. Diệp Xuyên nói.
Diệp Xuyên không biết, Kiếm đạo của Trương Nhược Trần ẩn chứa lực tượng thời gian. Hắn chỉ cảm thấy tốc độ xuất kiếm của Trương Nhược Trần rất nhanh, nhanh đến dọa người. Cho tới bây giò, toàn thân hắn còn đổ mồ hôi tạnh. Vừa rồi một sát na kia, hắn cảm thấy đã cực kỳ tiếp cận tử vong.
Trên thực tế, lực lượng thời gian càng thêm hư vô hơn lực lượng không gian, không người nào có thể cảm giác. Lực lượng không gian, ít nhất còn có dấu vết lần theo, nhưng lực lượng thời gian lại vô tung vô ảnh.
Trừ khi là Bán Thánh, lý giải thiên địa vạn vật tới cảnh giới nhất định, mới có thể cảm nhận được thời gian biến hóa yếu ớt.
Đương nhiên, Thời Gian Chỉ Kiếm của Trương Nhược Trần cũng có chỗ thiếu hụt rất lớn, chỉ có thế thi triển ở trong khoảng cách rất gần, mới có thể làm được hiệu quả nhất kích tất sát.
Hơn nữa kiếm pháp khuyết thiếu tính nối tiền, chiêu thức và chiêu thức tâm đó độc tập lẫn nhau. Một khi chiêu này không thể giết chết đối thủ, kiếm chiêu sẽ dừng tại, từ đó xuất hiện sơ hở. Nếu Diệp Xuyên lại giao thủ với Trương Nhược Trần, chắc chắn sẽ không đơn giản tới gần Trương Nhược Trần ba trượng. Mặc dù tốc độ xuất kiếm của Trương Nhược Trần mau nữa, cũng thương không đến hắn.
Chiêu Sát Na Vô Ngân này, tuy là át chủ bài của Trương Nhược Trần, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bộc lộ ra, dù hiện tại thi triển ra, cũng chỉ là sớm kiểm tra uy lực của nó.
Sự thật chứng minh, dù chỉ là Thời Gian Chi Kiếm trụ cột nhất, cũng có uy lực cực kỳ to lớn. Nếu xuất kỳ bất ý ra tay, mặc dù là cao thủ như Diệp Xuyên, cũng sẽ bị giết chết.
Diệp Xuyên nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần nói:
- Ngươi thật là võ giả Thiên Cực cảnh?