Huyết trì bình tĩnh đột nhiên ot ot tuôn ra bọt khí to lớn.
Bọt khí phá vỡ, bá... Trương Nhược Trần từ bên trong bay ra.
Thụ Tổ một mực canh giữ ở cạnh huyết trì, đã sớm phát giác được huyết trì Dị động, đang âm thâm đề phòng, nhìn thấy Trương Nhược Trần từ trong huyết thủy vọt ra, có chút giật mình: - Ngoại Vực Tử Thần, ngươi rõ ràng không bị lực lượng tế tự của huyết trì luyện hóa thành huyết thủy?
Trương Nhược Trần rơi xuống cạnh huyết trì, cười nói:
- Thực xin lỗi, để ngươi thất vọng rồi!
Nói xong, Trương Nhược Trần đi tên thang đá, nhìn thoáng qua cửa vào, một bước giẫm ra ngoài, đạp ở trên hư không, hóa thành làn ảnh phóng tới thang đá, chuẩn bị ly khai.
- Ngoại Vực Tử Thần, ngươi chạy đâu.
Thụ Tổ Lam sao có thể để Trương Nhược Trần ty khai, dùng tốc độ càng nhanh đuổi theo, điều động tinh khí Mộc thuộc tính, hội tụ đến hai tay, cánh tay tản mát ra sinh cơ và lực tượng vô tận. Song chưởng đồng thời đánh ra.
Chưởng ấn còn chưa rơi vào trên người Trương Nhược Trần, chưởng phong cường đại đã chấn động, trước một bước vọt qua, trùng kích đến trên lưng hắn.
Trương Nhược Trần xoay người, điều động tinh thần lực, hai tay đẩy ra, chỉ nháy mắt, từng sợi thiên địa linh khí chuyển hóa thành điện quang, hội tụ vào lòng bàn tay.
Tất cả điện quang ngưng tụ, biến thành hai viên cầu đường kính nửa mét.
Ầm ầm! Hai cỗ lực lượng va chạm.
Tế đàn rung động mãnh liệt, rơi xuống từng hạt bụi đất.
Lực lượng lôi điện bổ cánh tay Thụ Tổ cháy đen, toát ra khói xanh. Trong đó có một ít bộ vị thậm chí bốc cháy.
Trên mặt đất và thạch bích, tất cả đều là lôi điện lấp lóe, phát ra thanh âm xoẹt xoẹt.
Thời điểm khói đen tiêu tán, nào còn có tung tích của Trương Nhược Trần?
- Quá đáng giận, trong khoảng thời gian ngắn, lực lượng của Ngoại Vực Tử Thần lại tăng cường nhiều như vậy.
Thụ Tổ mình đầy bụi đất, nghiến răng nghiến lợi gào thét, sau đó nó giẫm thang đá, nhanh chóng đuổi theo.
Vừa rồi giao thủ, nhìn như Thụ Tổ bị tổn thất nặng, trên thực tế Trương Nhược Trần cũng không chiếm được tiện nghi. Cho tới bây giờ, hai cánh tay của hắn còn đau đớn muốn nứt, không thể nhúc nhích.
- Cảnh giới của Thụ Tổ, không hổ là đạt tới Ngư Long ngũ biến, dù nó không thiện chiến đấu, nhưng chỉ cảnh giới cũng cao hơn ta một mảng lớn.
Trương Nhược Trần một bên phóng đi, một bên vận chuyển chân khí, hóa giải hai tay bị thương.
Sau lưng truyền đến lực lượng mạnh mẽ, không cần đoán cũng biết, nhất định là Thụ Tổ đuổi theo.
Trương Nhược Trần tập tức thi triển Không Gian Na Di, tiên tiếp tách mình bảy lần, rốt cục đến cửa đá.
Từ trong tế đàn, mỏ cửa đá ra sẽ đễ đàng hơn nhiều, không cần hiến tế gì cả.
Trương Nhược Trần đưa tay, đặt ở trên cửa đá, rót chân khí vào trong đó, sau một tát, đường vân trên cửa đá phát sáng tên. Oanh… cửa đá mở ra một khe hở.
Trương Nhược Trần bước ra một bước, xông ra ngoài cửa đá.
Bên ngoài cửa đá vang lên tiếng rống to:
- Ngoại Vực Tử Thần đi ra, nhanh, vận chuyển trận pháp trấn áp hắn.
Dưới tế đàn, năm Thụ Nhân Vương cùng một trăm te tám Thụ Nhân ngàn năm fàm thành một vòng tròn, dựa theo quy tuật huyền bí nào đó, đứng ở phương vị bất đồng.
Trên người mỗi Thụ Nhân, đều xông ra một cột sáng, phóng về phía đỉnh đầu Trương Nhược Trần, tiên tiếp tại với nhau, hóa thành màn hào quang cực fớn. Áp lực cường đại như núi lớn rơi xuống trên người Trương Nhược Trần.
Phải biết Thiên Mộc Tuyệt Thần Trận, là do một trăm lẻ tám Thụ Nhân ngàn năm bố trí thành, thực lực của bọn nó có thể so với một trăm lẻ tám tu sĩ Ngư Long cảnh.
Đừng nói Trương Nhược Trần, coi như là Ngư Long thất biến, một khi bị nhốt vào trận pháp, cũng chưa chắc có thể chạy thoát được.
- Ngoại Vực Tử Thân, coi như ngươi có bản tĩnh thông thiên, hôm nay cũng đừng hòng chạy trốn. Một cây Thụ Nhân Vương đứng ở biên giới Thiên Mộc Tuyệt Thần Trận, cười to nói.
Không có người phát hiện, trên nhánh cây của Thụ Nhân Vương, nằm một Hắc Miêu lớn như con muỗi. Hắc Miêu đứng dậy, hừ lạnh nói:
- Một cây Thụ Nhân còn chưa hóa hình, cũng dám cuồng vọng như thế, bổn hoàng đến dạy ngươi làm cây như thế nào.
- Người nào đang nói chuyện?
Thụ Nhân Vương nghiêm nghị quát.
Xoạt!
Thân hình Tiểu Hắc bành trướng, hóa thành cự thú cao tới mười trượng, móng vuốt sắc bén vung ra, tập tức cắt đứt thân cây của Thụ Nhân Vương. Trình độ sắc bén của móng vuốt Tiểu Hắc, có thể so với Thánh khí.
Trên cành cây không ngừng tuôn ra máu tươi.
Thụ Nhân Vương ngã xuống, Thiên Mộc Tuyệt Thần Trận vốn là uy lực vô tận, lập tức xuất hiện lỗ hổng.
Trận pháp sụp đổ từ ngoài vào trong.
Trương Nhược Trần nắm lấy cơ hội, lập tức điều động chân khí rót vào Tỏa Long Liên.
Nó vốn là Thánh khí, được hắn cung cấp năng lượng, từng đạo minh văn kích hoạt, hóa thành Nộ Long bay ra ngoài.
Rầm rầm!
Tỏa Long Liên cuốn tay một cây Thụ Nhân ngàn năm, cánh tay Trương Nhược Trần hat tên, bộc phát ra lực tượng to lớn, trực tiếp nhổ Thụ Nhân ngàn năm ra khỏi lòng đất, vung bay ra ngoài. Rễ cây của Thụ Nhân ngàn năm ít nhất cũng sâu vài chục mét, thậm chí vài trăm mét, nhưng tại bị Tỏa Long Liên nhổ tên. Bởi vậy có thể thấy được cỗ lực tượng kia cường đại cỡ nào.
Trương Nhược Trần và Tiểu Hắc tiên thủ, nội ứng ngoại hợp, rất nhanh đã đánh ngã mảng lớn Thụ Nhân, xé lỗ hổng ra càng lớn. Đã lấy được Bản Nguyên chi khí, Trương Nhược Trần cũng không ham chiến. Hắn toàn lực vận chuyển chân khí tới hai chân.
Bành!
Thân thể giống như một phát đạn pháo, từ trên đỉnh tế đàn bay ra ngoài vài trăm mét, rơi xuống trên lưng Tiểu Hắc.
- ĐI Trương Nhược Trần nói. Hai cánh trên tưng Tiểu Hắc mở rộng, dài hai mươi trượng. Hai cánh vỗ một cái, lập tức hình thành sức gió cường đại, Thụ Nhân chung quanh bị thổi bay ra ngoài. Những Thụ Nhân cách xa, cũng bị thổi ngã trái ngã phải, lá cây tung bay, ở trên không trung mạn thiên phi vũ.
- Chạy đi đâu?
Thụ Tổ từ trong cửa đá vọt ra, chứng kiến Trương Nhược Trần đứng ở trên lưng Tiểu Hắc, hai mắt toát ra ngọn lửa màu xanh. Cánh tay của nó duỗi ra, hóa thành một dây mộc đằng dài mấy ngàn thước, không ngừng xoay tròn, quấn về phía Tiểu Hắc.
Trương Nhược Trần ném Tỏa Long Liên ra, cùng mộc đằng đụng vào nhau.Một sợi xích và một dây mộc đằng, như hai Giao Mãng ở giữa không trung đấu pháp.
Liên tiếp va chạm mấy chục lần, rốt cục Trương Nhược Trần và Tiểu Hắc thành công thoát thân, chạy ra vòng vây của Thụ Nhân tộc.
Tốc độ của Tiểu Hắc cực nhanh, sau một lát đã không thấy bóng dáng. Mặc dù là dùng tu vi của Thụ Tổ, ở phương diện tốc độ cũng kém xa nó.
- Trương Nhược Trần, sao ngươi ở trong tế đàn lâu như vậy, ta còn tưởng ngươi đã bị Thụ Tổ giết chết!
Tiểu Hắc vừa phi hành vừa nói.
Trương Nhược Trần thu Tỏa Long Liên vào, lần nữa hóa thành vòng tay, quấn ở trên cổ tay. Sắc mặt của hắn ngưng trọng nói:
- Ta ở trong tế đàn bao lâu?
- Đoán chừng cũng sắp mười ngày, nếu như hôm nay ngươi không ra, ta sẽ xông vào tìm ngươi.
Tiểu Hắc dừng một chút, lại nói:
- Căn cứ nghiên cứu của ta, tế đàn kia thật sự có vấn đề. Thời gian tu kiến có lẽ không cao hơn sáu trăm năm, hơn nữa tuyệt đối không phải Thụ Nhân tộc kiến tạo, là do cường giả Nhân tộc bố trí.
- Minh văn trên tế đàn cực kỳ phức tạp, ít nhất cũng cần nhân loại tinh thần lực đạt tới cấp 50, mới có thể khắc ra.
Trương Nhược Trần cả kinh nói:
- Tinh thần lực cấp 50, chẳng phải là đã tinh thần lực thành thánh? Nhân vật như vậy, sao sẽ tới Mộc Tinh Khư Giới kiến tạo một tế đàn?
Thủ đoạn của Thánh giả tinh thần lực, thậm chí còn quỷ Dị hơn Thánh giả võ đạo, càng làm cho người khó lòng phòng bị.
Tồn tại như vậy, từng cái đều thần thông quảng đại, được võ giả thiên hạ cúng bái và kính ngưỡng.
Sao sẽ đến một Khư Giới hạ đẳng?
Tiểu Hắc tiếp tục nói:
- Hơn nữa ta còn phát hiện, tế đàn kia lựa hồ có chút liên hệ yếu ớt với tọa độ xa xôi nào đó ở Ngoại Vực.
Trương Nhược Trần là người thông tuệ, một điểm liền thông.
Sắc mặt của hắn trở nên nghiêm túc, cảm giác mình hắn ta phát hiện đại bí kinh thiên nào đó: - Ngươi ý tứ là, tế đàn này chỉ là một khâu trong đó. Ở Khư Giới khác còn có tế đàn giống nhau.
Tiểu Hắc nhẹ gật đầu nói: - Nếu một tế đàn là một trận pháp cơ sở, như vậy tế đàn ở hạch tâm Hắc Mộc Nguyên này, chỉ là một khâu trong đó. Ở hư không mênh mông, trong Khư Giới khác, cũng sẽ có tế đàn như vậy. Tất cả tế đàn liên tiếp lại, là một trận pháp to lớn, đoán chừng có thể bao phủ hơn phân nửa Côn Luân giới.
Trương Nhược Trần lắc đầu nói:
- Không chỉ là một tế đàn đơn giản như vậy, nếu ta đoán không sai, kỳ thật toàn bộ Mộc Tinh Khư Giới, cũng chỉ có một trận pháp.
-Nha! Ngươi ở trong tế đàn, phát hiện bí mật gì sao? Tiểu Hắc hỏi.
Trương Nhược Trần nói: - Bản Nguyên chi khí của Mộc Tinh Khư Giới, bị trấn áp ở dưới tế đàn, đoán chừng ngay cả những Thụ Nhân kia, cũng không biết bí mật này.
Một khi tế đàn vận chuyển, có thể rút ra Bản Nguyên chi khí, làm năng lượng cung cấp cho tế đàn.
Rút ra Bản Nguyên chi khí, kỳ thật là rút ra toàn bộ linh khí của Mộc Tinh Khư Giới.
Cho nên Trương Nhược Trần mới có thể nói, toàn bộ Mộc Tinh Khư Giới, chỉ có một trận pháp mà thôi.
Tiểu Hắc cười phá tên:
- Công trình to lớn như thế, ở trong lịch sử Nhân tộc cũng không nhiều, không biết là ai ở sau tưng điều khiến hết thảy, rõ ràng còn có phách lực hơn bốn hoàng, không đơn giản, không đơn giản nha! Ha ha.
Trương Nhược Trần hừ lạnh nói:
- Ngoại trừ người đứng đầu Trung Ương Đế Quốc, còn ai có thể làm được? Trì Dao đến cùng muốn làm gì? Chẳng lẽ nàng muốn luyện hóa toàn bộ Côn Luân giới và ngàn vạn Khư Giới?
Thậm chí Trương Nhược Trần hoài nghi, sở dĩ Mộc Tinh Khư Giới cấm võ giả Ngư Long cảnh tiến vào, chính là vì phòng ngừa có người phát hiện bí mật ở đây.
Còn võ giả Thiên Cực cảnh, dù vào Mộc Tinh Khư Giới, cũng không có khả năng xông đến hạch tâm Hắc Mộc Nguyên. Huống chi dùng kiến thức của võ giả Thiên Cực cảnh, dù chứng kiến tế đàn, cũng không có khả năng biết rõ tác dụng của tế đàn.
Nghe Trương Nhược Trần phán xét, Tiểu Hắc lại cười nói:
- Cũng chưa chắc là Trì Dao Nữ Hoàn điều khiển hết thảy, nói không chừng là một cao tầng nào đó của Bộ Binh, bố cục ở trên chiến trường Khư Giới. Sao ngươi dám chắc chắn là nàng? Có phải quá phiến diện không?