Cảnh giới đột phá, thân thể Trương Nhược Trần đột nhiên run ray thoáng một phát.
Sau đó lỗ chân lông toàn thân mở ra, tạo thành hấp lực, hấp thu tinh khí ở giữa thiên địa.
Thân thể Trương Nhược Trần hoàn toàn bị một vòng xoáy tinh khí bao phủ, thắng đến mấy ngày sau, vòng xoáy tinh khí mới tiêu tán.
Đột nhiên, Trương Nhược Trần cười to nói:- Bắt đã được, bắt đã được! Rốt cục bắt được Thời Gian Ấn Ký.
- Thời Gian Chi Kiếm, Sát Na Vô Ngân.
Cặp mắt của hắn cũng không có mở ra, như vẫn còn ở trong ngủ say. Cánh tay tạo thành kiếm quyết, đột nhiên vung tên, hóa thành cột sáng chém ra ngoài.
Cái Kiếm quang chém vào Lĩnh Vực Không Gian, xé ra một vết rách. .Lập tức, huyết thủy tràn vào, hoàn toàn bao phủ thân thể Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần mở mắt, hai tay hóa thành chưởng ấn, lần nữa tạo ra Lĩnh Vực Không Gian.
Hắn nhìn nhìn tay của mình, lại nhìn Càn Khôn Thần Mộc Đồ trên mặt đất, lầu bầu nói:
- Thời Gian Chi Kiếm thật lợi hại, rõ ràng có thể phá vỡ Lĩnh Vực Không Gian. Nhưng ta là làm sao luyện thành Thời Gian Chi Kiếm?
Trương Nhược Trần vuốt vuốt huyệt thái dương, dùng sức nhớ lại.
Ngay vừa rồi, hắn đưa tay đặt lên Càn Khôn Thần Mộc Đồ, lựa hồ thấy được một cây cổ thụ to lớn, còn có một lão giả diễn luyện kiếm pháp. Hắn cảm giác, hình như mình là cùng lão giả kia luyện kiếm pháp mấy tháng.
Nhưng lại giống như chỉ mới qua một sát na.
- Lại là loại cảm giác lần trước, như đã qua thật lâu, lại như chỉ mới qua nháy mắt. Bất quá lúc này đây, so với lần thứ nhất thì rõ ràng hơn rất nhiều. Ta dám khẳng định, đích thật là cùng một lão giả học kiếm, học chính là Thời Gian Chi Kiếm. Chiêu thứ nhất tên Sát Na Vô Ngân.
Trương Nhược Trần cố gắng nhớ lại, nhưng làm sao cũng nghĩ không ra, đến cùng chuyện gì xảy ra, trong đầu chỉ có chút ấn tượng mơ hồ.
- Chẳng lẽ ta đi chỗ kia, là thế giới trong Càn Khôn Thần Mộc Đồ?
Càn Khôn Thần Mộc Đồ hấp thu Bản Nguyên chi khí của Mộc Tinh Khư Giới, có lẽ Tiếp Thiên Thần Mộc đã lớn, đủ để chống đỡ thế giới trong tranh.Nghĩ đến đây, Trương Nhược Trần lập tức rót chân khí vào Càn Khôn Thần Mộc Đồ, xôn xao… mặt ngoài bức tranh dâng lên từng đạo hào quang.
Những hào quang kia nhỏ như sợi tơ, sau đó hội tụ lại, hóa thành một cánh cửa không gian.
Trương Nhược Trần sải bước đi vào cánh cửa không gian, như xuyên qua màn sáng, sau một khắc, hai chân của hắn dẫm trên bãi cỏ xanh biếc.
Trương Nhược Trần đưa mắt nhìn đi, toàn bộ thế giới xanh um tươi tốt, địa phương xa xôi mơ hồ có thể trông thấy từng rặng núi lớn cao vút trong mây, mây mù lượn lờ, cho người một loại cảm giác man hoang.
Trước một khắc, vẫn còn ở trong huyết trì ánh sáng lờ mờ.
Sau một khắc, lại đi vào một thế giới độc lập, giống như thế ngoại đào nguyên.
- Cái này... Cái này là thế giới trong Càn Khôn Thần Mộc Đồ, không khác gì thế giới chân thật. Thật lợi hại, không biết năm đó tu vi của Tu Di Thánh Tăng đạt đến cảnh giới gì, lại có thể tạo ra một thế giới như vậy.
Trương Nhược Trần thán phục không thôi, lập tức nghĩ đến lý niệm một bông hoa một thế giới, một diệp một Bồ Đề của Phật môn.
Hắn hít sâu một hơi, trong không khí mang theo mùi bùn đất, mùi thơm ngát của hoa cỏ, linh khí tràn vào thân thể, vận chuyển ở trong kinh mạch.
- Trình độ linh khí không kém Thiên Ma Lĩnh bao nhiêu, nhưng không cách nào so sánh với Đông Vực Thánh Thành.
Nồng độ tinh khí quyết định hoàn cảnh tu luyện ưu khuyết. Nhưng cũng không tuyệt đối. Chỉ cần Trương Nhược Trần có đủ Linh Tĩnh, có thể bố trí ra một Tụ Linh Trận. Kể từ đó, dù thế giới trong tranh linh khí cằn cỗi, cũng không ảnh hưởng tu luyện chút nào.
Trọng yếu nhất là, thế giới trong tranh qua mười ngày, ngoại giới mới qua một ngày.
Đây mới là địa phương trợ giúp lớn nhất với Trương Nhược Trần!
Trương Nhược Trần nhìn thoáng qua chân trời, rất nhanh thấy được Tiếp Thiên Thần Mộc, vì vậy hắn triển khai thân pháp bay lên.
Cũng không lâu lắm, hắn đi tới đỉnh núi cách Tiếp Thiên Thần Mộc gần nhất.
Xa xa trông qua, chỉ thấy trên mặt đất, đứng thắng một cọc gỗ cao tới 30 trượng.
Trên cọc gỗ có từng vòng tuổi, rậm rạp ching chịt, không cách nào đếm rõ, cũng không biết có bao nhiêu vạn vòng tuổi. Mỗi một vòng tuổi giống như một trang sách, ghi tại một clâu chuyện từ thời kỳ Viễn Cổ. Lực lượng cổ xưa cuộn trào, từ trên cọc gỗ truyền đến, cho người cảm giác giống như nó ghi lại bí mật vô cùng vô tận.
Trương Nhược Trần rung động đến cực điểm, thì thầm:
- Chẳng lẽ kia là Tiếp Thiên Thần Mộc?
Tiếp Thiên Thân Mộc là truyền thuyết mà ở Côn Luân giới không người không biết không người không hiểu, nghe nói nó là một thần thụ tiên tiếp thiên địa, được xưng bản nguyên của Côn Luân giới.
10 vạn năm trước, vào thời đại Trung Cổ, Tiếp Thiên Thần Mộc bị người chặt đứt, từ đó về sau Côn Luân giới không ai có thể thành thần. Đồng thời sử gia cũng lấy mốc Tiếp Thiên Thần Mộc bị chém đút, định thành năm thời đại Trung Cổ chấm dứt.
Căn cứ Tiểu Hắc nói, Tu Di Thánh Tăng cấy ghép rễ cây của Tiếp Thiên Thần Mộc vào Càn Khôn Thần Mộc Đồ. Nó chỉ, có lẽ là cọc gỗ trước mắt Trương Nhược Trần. Hai tay Trương Nhược Trần triển khai, cưỡi gió bay lên trên cọc gỗ.
- Không hổ là cọc gỗ của Tiếp Thiên Thần Mộc, đã qua lâu như vậy, rõ ràng còn tản mát ra linh khí nồng đậm. Ở trong linh khí, lựa hồ còn có một cỗ khí lưu càng cao cấp hơn, hẳn là thánh khí trong truyền thuyết.
Trương Nhược Trần cực kỳ thán phục.Ở thế giới trong tranh, càng tới gần Tiếp Thiên Thần Mộc, linh khí lại càng đậm đặc.
Đặc biệt là đứng ở trên gốc cây, trình độ linh khí nồng đậm quả thực có thể so với thánh sơn của Thánh Viện, thậm chí còn hơn.
Cọc gỗ dưới chân Trương Nhược Trần giống như là một Luyện Võ Tràng cực lớn, một mực kéo dài, cũng không biết đi bao lâu mới đi đến trung tâm.
Ở vị trí trung tâm cọc gỗ, sinh ra một mầm cây mới.
Chỉ có điều mầm cây sinh trưởng nhiều năm, đã cực kỳ tráng kiện, đường kính thân cây vượt qua trăm mét, như một ngọn núi cắm thẳng vào đám mây, cực kỳ rầm rộ, rung động linh hồn người.
Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, mầm cây ẩn chứa sinh cơ khổng lồ.
- Chính là chỗ này, địa phương ta ở trong mộng đi vào, chính là chỗ này. Cái này là mầm cây của Tiếp Thiên Thần Mộc, nó đã khởi động được thế giới trong tranh.
Trương Nhược Trần tìm kiếm ở dưới làng cây, nhưng làm sao cũng tìm không thấy lão giả kia.
- Tiểu Hắc một mực bị phong ấn ở thế giới trong tranh, nó đối với thế giới này, khẳng định cực kỳ hiểu rõ. Đã tìm không thấy nguyên nhân, trước ly khai, sau khi ra ngoài lại hỏi thăm nó cũng không muộn.
Trương Nhược Trần hít sâu một hơi, dần dần dẹp loạn cảm xúc trong lòng.Trương Nhược Trần ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lộ ra thần sắc kính sợ, chắp tay trước ngực, nhìn mầm cây Tiếp Thiên Thần Mộc khom người cúi đầu, sau đó quay người ly khai.
Trương Nhược Trần cũng không biết, lúc trước đến cùng tu luyện bao lâu, sợ bỏ lỡ mười ngày ước hẹn, vì vậy vội vàng rời khỏi thế giới trong tranh.
Xoạt!
Trương Nhược Trần đi ra cánh cửa không gian, lần nữa trở lại đáy huyết trì.
Càn Khôn Thần Mộc Đồ lóe lên hào quang, hóa thành quang điểm bay vào mi tâm của hắn, lơ lửng ở trong khí hải.
Thẳng đến lúc này, hắn mới phát hiện, tu vi võ đạo đã bất tri bất giác đột phá đến Thiên Cực cảnh đại viên mãn, tinh thần lực cũng đạt tới cấp 42.
Tinh thần lực đạt tới cấp 42, vốn ở trong dự liệu.
Dù sao nếu tinh thần lực không đột phá, hắn cũng không có khả năng học được Thời Gian Chi Kiếm kiếm thứ nhất, Sát Na Vô Ngân..
Nhưng cảnh giới võ đạo làm sao cũng đột phá?
Vì cảnh giới võ đạo của Trương Nhược Trần mới đột phá Thiên Cực cảnh đại cực không tau. Căn cứ hắn dự đoán, muốn đột phá đến Thiên Cực cảnh đại viên mãn, ít nhất cũng cần tu luyện nửa năm nữa.
- Chẳng lẽ thời điểm ta tìm hiểu Thời Gian Chi Kiếm, Võ Hồn hóa thành Giả Thần Chi Thân, hấp thu lực tượng tế tự trong huyết trì?
Trương Nhược Trần chỉ có thể nghĩ tới khả năng kia. Hắn phóng tinh thần lực ra, dung nhập huyết trì, quả nhiên phát hiện lực lượng tế tự trong huyết trì nhạt đi rất nhiều.
- Như thế xem ra, ta ở trong huyết trì đã rất lâu, bằng không không có khả năng đột phá đến Thiên Cực cảnh đại viên mãn.
Sắc mặt Trương Nhược Trần ngưng trọng, lầu bầu nói:
- Hi vọng không có vượt qua mười ngày.
Hắn vận chuyển chân khí đến hai chân, giẫm mạnh đáy ao, mượn phản lực lao lên.