Thần Long Biến là một loại vũ kỹ đạt tới Quỷ cấp thượng phẩm, có thể nói tuyệt học.
Thế nhưng dù chiêu tuyệt học này tại cường đại như thế nào, cũng cuối cùng ta huyết nhục chi thân, làm sao chống đỡ được sáu thanh thánh kiếm hợp làm một thể?
Đầu lâu của cự long sắp bị sáu thanh thánh kiếm chặt đứt. Võ giả ở đây đều ngừng thở, khẩn trương trừng lớn hai mắt. Bọn họ đều biết, Trương Nhược Trần và Hoàng Thần Dị sắp phân ra thắng bại.
- Hết thảy đều kết thúc, cuối cùng người thắng vẫn là ta. Ha ha!. Hai mắt Hoàng Thần Dị lộ ra vẻ làn nhẫn, cười phá lên.
Đột nhiên, hào quang của cự long dần dần nhạt nhòa, hóa thành long khí màu vàng.
Trương Nhược Trần tay cầm Trâm Uyên Cổ Kiếm, từ trong một đoàn Long khí bay ra, xuyên qua sáu thanh thánh kiếm, vọt tới trước người Hoàng Thần Dị, một kiếm đâm ra ngoài.
- Trương Nhược Trần tai chủ động phân giải Thần Long Biến. Tuân Long lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Trang Hình Thiên nhẹ gật đầu nói:
- Chỉ có chủ động buông tha Thần Long Biến, mới có thể tử địa trùng sinh. Ở trong ngắn ngủi thời gian như vậy, có thể nghĩ ra phương pháp bài trừ nguy hiểm, tuy Trương Nhược Trần trẻ tuổi, nhưng năng lực ứng biến lại không thua Hoàng Thần Dị.
Tuân Long hừ lạnh:
- Nếu Trương Nhược Trần thi triển Thần Long Biến, còn có thể cùng Huyền Vũ Kiếm Trận đấu một trận. Hiện tại hắn không có Thần Long Biến, làm sao chống lại Hoàng Thần Dị? Hắn tinh tường hơn ai khác, biết chiêu này có bao nhiêu lợi hại, cơ hồ có thể nói vô địch. Chỉ cần phá không được chiêu này, hắn sẽ vĩnh viễn không phải đối thủ của Hoàng Thần Dị.
- Đây cũng là sự tình không có biện pháp, dùng cục diện vừa rồi, nếu Trương Nhược Trần không giải trừ Thần Long Biến, dù không chết cũng sẽ trọng thương.
Trang Hình Thiên nói.
Trên chiến đài, có thể nói thay đổi trong nháy mắt, từng nháy mắt đều có thể sẽ phân ra sinh tử.
Trương Nhược Trần và Hoàng Thần Dị, chỉ cần một người trong đó hơi sơ sẩy, sẽ lập tức chết thảm.
Kiếm trong tay Trương Nhược Trần lựa như du long, đâm về mi tâm của Hoàng Thần Dị.
Tốc độ của Hoàng Thần Dị kém Trương Nhược Trần một bậc, căn bản không có khả năng tránh đi một kiếm này. Lúc này hắn chỉ có thể dùng bảo vật hộ thân.
Bảo vật hộ thân của Hoàng Thần Dị là một mai rùa màu xanh lớn cỡ móng tay.
Chân khí rót vào mai rùa. Qua trong giây lát, từng vầng sáng màu xanh từ trong mai rùa tràn ra, hình thành một lồng khí.
Trầm Uyên Cổ Kiếm kích lên, giống như cục đá kích vào mặt nước, xuyên thấu vào, hình thành từng vòng chân khí rung động.
Tốc độ của Trầm Uyên Cổ Kiếm càng ngày càng chậm, khi cách mi tâm của Hoàng Thần Dị ba thốn, mũi kiếm hoàn toàn ngừng lại.
Trên trán Hoàng Thần Dị toát ra từng hạt mồ hôi, chỉ cần hắn hơi thư giãn, Trầm Uyên Cổ Kiếm sẽ bay qua, đâm thủng đầu lâu của hắn.
- Huyền Vũ chi lực, Hắc Động Phệ Thần.
Xương cốt, cơ bắp, kinh mạch toàn thân Hoàng Thần Dị kéo căng, mỗi một tia lực lượng đều bị nghiền ép ra, gian nan nâng lên cánh tay phải bị thương, hai cánh tay xác nhập cùng một chỗ.
Ở phía sau hắn, xuất hiện một điểm nhỏ màu đen. Điểm nhỏ màu đen nhanh chóng bành trướng, hình thành một vòng xoáy hình tròn, thôn phệ toàn bộ chân khí và hào quang ở xung quanh.
Hắn thi triển ra chiêu thức, đúng là một chiêu lúc trước đánh bại Tuân Long.
- Lại là chiêu này.
Hai tay Tuân Long nắm chặt, ánh mắt co rút lại.
Trương Nhược Trần phá được không?
Tuân Long lắc đầu, không tin Trương Nhược Trần có thể chống đỡ được chiêu này.
Đúng lúc này, mọi người trên đài quan chiến lại phát hiện Trương Nhược Trần không chỉ không lui, ngược lại xông về phía trước. Bá!
- Tới tốt.
Hai chân Hoàng Thần Di đạp đất, tay nâng tên, đánh vòng xoáy ra ngoài. - Sát Na Vô Ngân.
Trong nội tâm Trương Nhược Trần mặc niệm một tiếng. Bá!
Một kiếm chém tới.
Kiếm chiêu mây trôi nước chảy, hóa thành tia sáng chém nát vòng xoáy màu đen.
Thời gian trên chiến đài, lựa hồ như dừng lại một sát na.
Nháy mắt kế tiếp, Trương Nhược Trần rơi xuống mặt đất, cánh tay khẽ động, Trầm Uyên Cổ Kiếm dạo qua một vòng, lần nữa trở lại vỏ kiếm.
Giữa không trung, hai mắt Hoàng Thần Dị trừng lớn, thân thể giương lên, trên cổ xuất hiện một tơ máu.
Tơ máu quay chung quanh cổ của hắn đi một vòng.
Phốc!