Đầu lâu và cổ đút gãy, bành... rơi xuống mặt đất.
Đầu tau giống như bóng da, tăn xuống dưới chiến đài,
Hai tay và hai chân của thi thể không đầu kia cố gắng giãy dua muốn đứng dậy, nhưng cuối cùng vẫn nằm sấp trên mặt đất, hoàn toàn mất đi dấu hiệu sinh mệnh. Một thiên tài cuối cùng vẫn không thể nào lớn lên, đã bị chết ở trên chiến đài.
Toàn bộ Vũ Đấu Cung trở nên yên tĩnh im ắng.
Mặc dù là cao thủ như Trang Hình Thiên và Tuân Long, cũng cảm thấy lạnh cả người, da đầu run lên, cực kỳ khiếp sợ nhìn Trương Nhược Trần.
Trang Hình Thiên nuốt nước bọt, nửa ngày sau mới kịp phản ứng nói: - Ngươi thấy rõ một kiếm cuối cùng kia là chiêu thức gì không?
Tuân Long tắc đầu nói: - Không. Một kiếm kia thật đáng sợ! Nếu ta đứng ở vị trí của Hoàng Thần Dị, chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết.
Tính cách của Tuân Long không chỉ cao ngạo, hơn nữa tự phụ, căn bản không cảm thấy Trương Nhược Trần có gì đặc biệt hơn người.
Nhưng khi hắn nhìn thấy chiêu kiếm kia, lại cải biến cách nhìn, ngược lại cảm thấy, thực lực của Trương Nhược Trần thâm bất khả trắc, là một đối thủ rất mạnh.
Không chỉ Tuân Long, Trang Hình Thiên cũng nghĩ như thế.
Vốn Trương Nhược Trần và Hoàng Thần Dị vô luận ai thắng, Trang Hình Thiên cũng sẽ leo lên chiến đài khiêu chiến đối phương, tranh đoạt vị trí thứ nhất Thiên Bảng.
Nhưng hắn nhìn thấy chiêu kiếm kia, lại trở nên do dự. Bởi vì hắn còn không có nghĩ ra phương pháp phá giải.
Nếu không phá được chiêu kiếm kia, như vậy dù hắn leo lên chiến đài, cũng là bại nhiều thắng ít. Một kiếm kia của Trương Nhược Trần, đúng là cực kỳ kinh diễm, rất nhiều người đều chỉ thấy một tia sáng, căn bản không nhìn thấy kiếm.
Bên ngoài Vũ Đấu Cung, đi đến một đám người thần bí. Trên người bọn hắn tản mát ra hàn khí lạnh như băng, cho người một loại cảm giác đằng đằng sát khí. Võ giả trong Vũ Đấu Cung đều nhao nhao lui về phía sau, nhượng cho bọn hắn một con đường.
Hắn chắp hai tay sau lưng, long hành hổ bộ, khí độ bất phàm.
Đi đến dưới chiến đài, hắn mới ngẩng đầu, nhìn về phía Trương Nhược Trần, tán thưởng nói:
Trong đó, người đi tuốt ở đàng trước mặc trường bào màu đen, trên mặt đeo mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời.
- Kiếm pháp thật nhanh, đây là kiếm pháp gì?
Trương Nhược Trần nhìn hắn, con mắt nheo tại, đã nhận ra đối phương. Nhưng Trương Nhược Trần tại không ngạc nhiên, mà thản nhiên nói: - Sát Na Vô Ngân. Nam tử đeo mặt nạ chính là Thiếu chủ Nhất Phẩm Đường Đế Nhất.
Chỉ có hắn mới có loại khí chất kia, hội tụ âm lãnh, ưu nhã, cao quý, ngoan độc… vô luận ở nơi nào, cũng sẽ cho người một loại cảm giác như hạc giữa bầy gà.
Trên thực tế, Đế Nhất đã sớm đi vào Vũ Đấu Cung, chỉ là một mực không hiện thân, lẳng lặng quan sát Trương Nhược Trần và Hoàng Thần Dị chiến đấu mà thôi.
- Dùng tốc độ của chiêu kiếm kia, xứng với cái tên Sát Na Vô Ngân.
Đế Nhất tán thưởng nhẹ gật đầu, sau đó tời nói xoay chuyển:
- Nhưng chiêu kiếm pháp kia của ngươi, chưa hẳn không thể phá giải. Ít nhất nếu ta đứng ở ngoài ba trượng, ngươi sẽ không thương tổn được ta. Tuy tốc độ xuất kiếm rất nhanh, nhưng tốc độ bộ pháp của ngươi chưa hăn vượt qua tốc độ xuất kiếm. Ta không có nói sai chứ? Ý tứ của Đế Nhất rất đơn giản, là chỉ cần tốc độ nhanh hơn Trương Nhược Trần, như vậy bộ pháp của Trương Nhược Trần sẽ theo không kịp đối phương. Mặc dù tốc độ xuất kiếm của Trương Nhược Trần mau nữa, lại có làm được gì?
Trương Nhược Trần không thể không cảm thán, Đế Nhất ở phương diện khác đúng là viễn siêu thường nhân.
Hắn chỉ chứng kiến Trương Nhược Trần thi triển một lần, đã nhìn ra nhược điểm của Sát Na Vô Ngân. Loại nhãn lực này, Tuân Long, Trang Hình Thiên, Hoàng Thần Dị đều không làm được.
Đương nhiên, sở dĩ Đế Nhất nói ra sơ hở và nhược điểm của Sát Na Vô Ngân, cũng chỉ là muốn chèn ép khí thế của Trương Nhược Trần, mà không phải hắn có thể phá giải.
Đầu tiên, ở dưới Ngư Long cảnh, không có ai tốc độ nhanh hơn Trương Nhược Trần. Mặc dù là Đế Nhất, cũng kém Trương Nhược Trần một bậc.
Tốc độ đã kém Trương Nhược Trần, thì nhất định sẽ bị Trương Nhược Trần đuổi theo. Một khi bị đuổi kịp, còn không phải chỉ một con đường chết? Tiếp theo, một tu sĩ ở dưới tình huống không tới gần Trương Nhược Trần ba trượng, muốn đánh bại Trương Nhược Trần, có thể nói khó như lên trời.
Cho nên nói, dù biết kiếm chiêu kia của Trương Nhược Trần có nhược điểm, Đế Nhất cũng sẽ không dễ dàng cùng Trương Nhược Trần giao thủ.
Tuy Hoàng Thần Dị đã chết, nhưng lưu lại bảy thanh thánh kiếm.
Trong đó sáu thanh thánh kiếm còn có thể tạo thành một bộ kiếm trận, bộc phát ra uy lực không gì sánh kịp, có thể nói vật báu vô giá.
Mỗi một thanh thánh kiếm, đều là bảo vật giá trị tiên thành, tu sĩ cường giả Ngư Long cảnh sẽ đốc sức tieu mạng tranh đoạt, Bán Thánh cũng động tâm.
Huống chỉ còn là bảy thanh thánh kiếm?
Nói sau, Hoàng Thần Dị nhận được Huyền Vũ truyền thừa, như vậy khẳng định đạt được rất nhiều bảo vật khó lường, cũng không phải chỉ có bảy thanh thánh kiếm đơn giản như vậy.
Trên người Hoàng Thần Dị, còn cất dấu bảo vật khác không?
Trong mắt Đế Nhất lộ ra dáng tươi cười, hạ lệnh:
- Ai có thể leo lên chiến đài, thu thi cốt của Hoàng Thần Tinh Sứ, thuận tiện thu hồi di vật của hắn. Như vậy người đó là kế Hoàng Thần Tinh Sứ tiếp nhiệm.
Oanh!
Nghe nói như thế, những võ giả Hắc Thị đứng ở sau lưng Đế Nhất đều hưng phấn kích động, trong mắt tuôn ra hỏa diễm hừng hực.
Ai không muốn một bước lên trời? Ai không muốn trở thành người trên người?
Chỉ cần có thể trở thành Hoàng Thần Tinh Sứ mới, như vậy địa vị của hắn ở trong Hắc Thị, có thể một bước lên trời.