Chương 4 : Một cuộc tuyển sinh bình thường không có gì đặt biệt.
Tác giả: Công Tử Vu Ca
Edit: Cáo nhỏ.
Hai người yêu nhau vừa nhen nhóm ngọn lửa thì đã bị thiêu đốt bởi cảm xúc, sau đó họ vội vàng thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng rời đi.
Chàng trai da ngăm, cơ bắp săn chắc, xắn tay áo để lộ làn da màu lúa mạch. Sự khác biệt màu da giữa hai người khiến họ càng nổi bật hơn. Anh chàng mang hết ba lô của cả hai trên vai, không để cho vợ phải xách gì cả, nắm tay vợ rồi dẫn đi ra ngoài.
Dù là ngón chân suy nghĩ cũng đủ biết hai người này vội vã ra ngoài để làm gì.
Thật đáng giận.
Anh chỉ đến đây để tiếp nhận văn hóa và tri thức, suýt chút nữa lại trở thành kiểu nhân vật người qua đường Giáp trong các video ngắn Nhật Bản ở thư viện, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Liệu mấy cặp đôi này có thể tha cho thư viện một lần không?
Sau khi cặp đôi đó rời đi, thư viện chỉ còn lại anh và một người nữa, một anh chàng cao ráo và vô cùng đẹp trai.
Không khí dường như trở nên mát mẻ hơn, trong không gian chỉ còn lại tiếng lật trang sách.
Các tạp chí đều rất mới, gần như chưa bị lật xem quá nhiều, còn có dấu mực rõ ràng. Một vài trang thậm chí còn hơi dính. Hơi ấm trên người hắn vẫn chưa tan hết, cúi đầu, mái tóc hơi rối, cổ và tay trắng nhợt, tinh tế. Do gầy yếu quá mức, đôi tai của hắn nổi bật một cách khác thường, phơn phớt hồng, là chút sắc màu hiếm hoi trên người hắn.
Vì luôn cúi đầu, hắn hoàn toàn không để ý đến việc anh chàng tối tăm kia đã liếc nhìn hắn vài lần.
Hắn ở thư viện đọc sách đến tận 10 giờ 40.
Tiết học cello từ 11 giờ đến 12 giờ.
Ninh Tụng rời khỏi thư viện sớm 20 phút và đi thẳng đến tòa nhà âm nhạc.
Do có chút mù đường, trường học quá rộng khiến hắn cảm thấy chóng mặt. Hắn luôn có cảm giác sai lầm về phương hướng, thấy mặt trời ở phía bắc, đông tây nam bắc lẫn lộn hết. Biết rõ mình đang đi về hướng nam, nhưng lại cứ thấy như mình đang đi về hướng bắc, mãi chẳng thể điều chỉnh được.
Khuôn viên trường với những cây bạch kinh cao đến hơn mười mét, cành lá xum xuê, gió thổi qua làm chúng lay động, hương thơm lan tỏa bao quanh hắn.
Cây bạch kinh là loài hoa biểu tượng của Thượng Đông Châu, nghe nói ngày trước có một vị hiệu trưởng rất yêu thích loài cây này nên đã cho trồng rộng rãi trong khuôn viên.
Sau khi đi lòng vòng rất nhiều, cuối cùng hắn cũng đến phòng nhạc. Hắn lại gặp anh chàng tối tăm kia chân dài, eo thon, gầy mảnh mà sắc bén.
Ngoài vẻ ngoài hiền lành, mọi đường nét khác trên người của chàn trai tối tăm đều sắc sảo. Dáng người tuy mảnh khảnh, nhưng lại nổi bật một cách rõ ràng.
Anh chàng Tối tăm bước vào lớp học mà hắn sắp vào.
Không ngờ cả hai lại học cùng lớp.
Hắn theo sau bước vào, phòng đàn vốn đang ồn ào bỗng nhiên im bặt. Hơn hai mươi nam sinh khoảng mười sáu, mười bảy tuổi đồng loạt quay nhìn hắn.
Họ đều mặc đồng phục đen giống nhau, ánh mắt nhìn hắn khiến hắn cảm giác như đang rơi vào một cơn lốc xoáy đen.
Hắn là học sinh duy nhất trong lớp có đôi mắt sáng.
Một chàng trai mảnh khảnh, tuấn tú, cười nói với hắn: “Đi lấy đàn của cậu đi.”
Hắn nhận ra đó là lớp trưởng của họ, Trần Mặc. Hồi đầu kỳ, lớp trưởng đã chủ động gửi thông tin liên lạc cho cả lớp.
Giọng của lớp trưởng có chút khàn, trầm và đặc biệt, chỉ cần nghe qua là hắn có thể nhận ra ngay. Toàn thân lớp trưởng thanh tú và sạch sẽ, như một khối ngọc xanh chưa qua chế tác.
Khác với Chu học trưởng - người luôn kiêu ngạo nhìn người khác bằng ánh mắt cao ngạo, lớp trưởng chỉ không quá gần gũi. Dù vậy, hỏi gì anh ấy cũng sẽ trả lời, thuộc dạng người mà chỉ cần tìm đến, anh ấy sẽ giúp, nhưng cũng không bao giờ thể hiện cảm xúc gì quá đặc biệt.
Những quy tắc ở trường Thượng Đông này hắn đã biết qua trong hai tháng qua. Tất cả dụng cụ cần thiết cho các môn học, như nhạc cụ cho môn âm nhạc hay trang bị cho môn thể thao, đều được trường cấp phát đồng loạt, có lẽ để tránh sự khác biệt giữa các hoàn cảnh gia đình khác nhau.
Một mặt, trường đặt ra các quy định phân cấp rõ ràng, khắt khe; mặt khác, họ lại nỗ lực xóa mờ khoảng cách giữa các cấp bậc. Thế giới này thực sự đầy mâu thuẫn.
Hắn vội đi lấy cây đàn cello của mình. Người hắn nhỏ bé, cây đàn cello dường như không hề xứng với thân hình hắn chút nào.
Cũng may là trong hai tháng qua, hắn đã tập luyện, nếu không, với thân hình yếu ớt như thế này, e rằng chẳng thể nào nâng nổi cây đàn.
Hắn đeo đàn cello và tìm chỗ ngồi, ánh mắt bắt gặp ánh mắt của anh chàng tối tăm hồi nãy.
Anh chàng Tối tăm dường như cũng nhận ra hắn, liếc nhìn hắn một cái.
Hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh an chàng tối tăm .
Gặp được người như vậy khiến hắn cảm thấy vui.
Mọi người đều hiểu rằng:
Học sinh nam xuất sắc và học sinh nam trung bình không thuộc cùng một " loại người .”
Chính vì có những nam sinh trung bình bình thường như hắn mà những người như anh chàng tối tăm - với vẻ ngoài nổi bật và tài năng ưu tú - lại càng trở nên xuất sắc.
Ngược lại, theo cùng một lý do, những nam sinh như an chàng tối tăm tựa như ánh trăng rực rỡ, trong khi bản thân hắn chỉ như một ngôi sao mờ nhạt, không quan trọng, có mặt hay không cũng chẳng ai để ý.
Hắn lại nhìn quanh những người khác trong phòng.
Thậm chí, hắn cảm thấy lo lắng trước đây của mình có phần hơi tự cao.
Trường này nhiều trai đẹp quá. Hắn có thể là người duy nhất trong lớp này mà chẳng ai thèm để mắt.
Đến cả vẻ ngoài hay chiều cao của hắn đều chẳng cần che giấu, vì chắc chắn rằng hắn đứng cuối bảng.
Những bạn học mới của hắn toát lên vẻ hào nhoáng và rực rỡ do tiền tài và quyền lực mà họ được hưởng thụ từ nhỏ.
Ánh mắt lướt qua một lượt, phần lớn đều có diện mạo và khí chất khá đồng đều, chỉ có hai người nổi bật hẳn.
Một là anh chàng tối tăm , không cần bàn cãi gì thêm - vẻ đẹp và khí chất của anh ta xứng đáng làm “nam thần” của ngôi trường, anh ta quá u ám nhưng lại đẹp đến mê hồn.
Người còn lại là nam sinh ngồi bàn đầu.
Cậu ta cao cỡ hắn, cũng rất mảnh khảnh, nhưng khác ở chỗ cậu ấy tinh xảo như một búp bê sứ, đôi mắt long lanh như hươu con. Chỉ vừa gặp ánh mắt của hắn, cậu ta đã vội vã quay đi, để lại cho hắn cái gáy và mái tóc được buộc thành một lọn nhỏ ở sau.
Hắn đã gặp qua hai người trong số hai mươi thẻ nhân vật rồi!
Trong một lớp có hai nhân vật chính như vậy, có lẽ là quá đủ.
Vừa mới chuyển đến, tự nhiên hắn trở thành tâm điểm chú ý của cả lớp, có mấy nam sinh dùng tiếng Anh để bàn tán về hắn.
“Thật sự là người đến từ Hạ Cảng Loan à?”
“Này, Lục Tử Hiên, đừng chụp lén, cẩn thận bị hắn thấy đấy.”
Hắn còn nghe họ nói: “Các cậu nghĩ hắn có hiểu chúng ta nói gì không?”
“Vậy chúng ta chuyển sang nói tiếng Pháp đi.”
“Hắn không có phản ứng, chắc chắn là không hiểu rồi.”
Miễn là các cậu vui là được.
Ninh Tụng hơi chỉnh lại cây đàn của mình.
“Cậu là Ninh Tụng phải không?”
Một nam sinh đeo kính trông khá bình thường ghé qua hỏi.
“Phải, chào cậu.” Hắn cười đáp lại.
Người đối diện rất thân thiện: “Chào cậu, mình là Kiều Kiều, ‘tiểu kiều kiều’ kèm thêm một ‘Hoa Kiều kiều’ nhé.”
Kiều Kiều có một khuôn mặt cũng bình thường như hắn, trông như một mọt sách trắng trẻo, môi mỏng, đúng kiểu nhân vật chuyên buôn chuyện trong tiểu thuyết.
Quả nhiên, Kiều Kiều vô cùng nhiệt tình bắt chuyện với hắn, hỏi về nơi học trước đây của hắn và lý do vì sao lại chuyển trường vào năm lớp 11.
“Cậu dịch qua đây ngồi đi,” Kiều Kiều bỗng thì thầm.
Ninh Tụng ngoan ngoãn dịch qua.
Khi đến một môi trường mới, điều quan trọng là phải nhanh chóng kết bạn. Không có lý gì lại từ chối cành ôliu mà người khác chủ động đưa ra. Hơn nữa, Kiều Kiều có vẻ tinh ý và không phải kiểu người gây rắc rối, điều này rất quan trọng. Nếu người mới đến kết bạn với những người bị cô lập, bản thân cũng rất dễ rơi vào tình trạng bị cô lập.
Kiều Kiều hạ giọng: “Tốt nhất là cậu nên tránh xa Bộc Darcy một chút. Anh ta không thích người khác đến gần mình đâu.”
“Bộc Darcy?”
Kiều Kiều gật đầu, thấy hắn còn chưa rõ chuyện gì, liền lén lút giải thích cho hắn.
Người trông ít nói và điềm tĩnh kia tên là Bộc Dụ, và "Bộc Darcy" là biệt danh của anh ta. Vì khi học cấp hai, anh từng diễn vai Mr. Darcy trong [ Kiêu hãnh và định kiến ] vào mùa xuân, mọi người đều cảm thấy anh rất giống với nhân vật Darcy thời học sinh.
Đừng nói chứ, quả thực là có chút giống!
Trong lớp, các nam sinh đều có ngoại hình không tệ, vì dù lớn hay nhỏ đều là con nhà giàu, tầm vóc và khí chất nổi bật, nhưng Bộc Dụ vẫn là người nổi trội nhất. Giống như trong các trường quý tộc không thiếu những người giàu có và quyền lực, nhưng gia thế của Bộc Dụ vẫn là ở đỉnh cao nhất của tháp xã hội danh lợi.
Kiều Kiều khẽ bổ sung thêm một câu: “Ông của anh ấy là Bộc Minh Khác đó.”
Chỉ là một cái tên đơn giản, không cần thêm chức danh nào, vì cái tên ấy đã quá nổi tiếng trên thế giới này, ai cũng biết.
Ninh Tụng lén lấy điện thoại tìm kiếm cái tên này. Anh nhớ lại một chút về gia đình mình, vì cha Ninh đã từng làm tài xế cho gia đình Bộc.
Trong sự kiện bạo loạn ngày 12/9 năm ngoái, cha Bộc đã bị tấn công bởi một kẻ du côn. Nghe nói lúc đó cha Ninh tình cờ đi ngang qua và bất chấp nguy hiểm, đã ngăn chặn tên tội phạm. Sau sự việc, cha Bộc không chỉ trả cho ông một khoản tiền hậu hĩnh, mà còn nhận ông vào làm tài xế cho gia đình. Nhờ vậy, mẹ Ninh cũng từ công việc giặt là ở khu dân nghèo mà chuyển sang làm người giúp việc ở biệt thự Bộc gia. Bà Bộc còn nghe nói thành tích học tập của anh rất tốt, nên đã giúp anh nhận suất học đặc biệt vào trường Thượng Đông.
Cha mẹ anh vô cùng biết ơn và kính trọng nhà họ Bộc, đến mức ngày đầu tiên anh chuyển trường, họ cũng không dám nghỉ làm để đưa anh đi.
Nếu trường Thượng Đông cũng có một kim tự tháp phân chia giai cấp, thì Bộc Dụ đứng ở đỉnh cao nhất, còn Ninh Tụng lại là người ở đáy thấp nhất.
Toàn bộ trường này không ai có khoảng cách xa hơn giữa đỉnh và đáy như hai người họ.
Thảo nào khi anh ngồi cạnh Bộc Dụ, các bạn trong lớp lại nhìn anh như vậy.
“Lớp chúng ta rất hài hòa, không có lớp nào đoàn kết hơn đâu,” Kiều Kiều cười nói, “Trừ Bộc Darcy và Chân Chân ra thôi.”
“Chân Chân?” Ninh Tụng theo bản năng nhìn về phía người bạn ngồi đầu tiên, một chàng trai xinh đẹp và dễ thương.
Kiều Kiều giải thích: “Chân Chân có chút khép kín, có lẽ không thích nói chuyện với người khác, nhưng cậu ấy rất ngoan.”
Chân Chân thực sự rất xinh đẹp và tinh tế, có chút trầm lặng, là con nhà giàu, có mái tóc tết đặc trưng, mang theo vẻ ngoài đáng yêu. Có phải cậu ấy là "cặp đôi" của Bộc Dụ không nhỉ?
Ninh Tụng liếc nhìn Bộc Dụ một cái.
Ngay khi buổi học bắt đầu, giáo viên dạy cello đã bảo cậu kéo một đoạn nhạc để kiểm tra trình độ của mình.
Cậu kéo cello khá vụng về.
Thực ra, trong hai tháng qua, Ninh Tụng đã tạm thời dồn hết tâm huyết vào việc học. Sau khi vào Thượng Đông công học qua chương trình đặc biệt, Ninh ba và Ninh mẹ ngay lập tức cho cậu đăng ký các lớp học cấp tốc. Bởi vì Liên Bang và các trường công lập lớn khác có sự khác biệt lớn với các trường trung học bình thường, chúng họ chú trọng vào việc phát triển toàn diện năng lực của học sinh. Trước khi vào đây, Ninh Tụng học khá giỏi về văn hóa, nhưng lại kém về nghệ thuật và thể thao, điều này khác biệt với những gia đình giàu có ở trường này.
Đáng tiếc là, Ninh Tụng cũng chưa thực sự để tâm đến việc học.
Thực ra, cậu không biết mình xuyên qua vào đâu, cho đến khi Ninh mẹ vui vẻ kể cho cậu về cơ hội thi vào Thượng Đông công học, cậu mới nhận ra cái tên này rất quen. Sau đó, cậu bất ngờ nhận ra mình hình như đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.
Vì thế, việc đầu tiên cậu nghĩ đến khi xuyên qua là kiếm tiền.
Từ nhỏ, cậu không có gì đặc biệt nổi trội. Là một đứa trẻ bị bỏ rơi, thể chất yếu ớt, ngoài việc học ra, cậu chỉ đắm chìm trong các trò chơi.
Ngay từ đầu, Ninh Tụng chỉ đơn giản là thích chơi trò chơi, sau đó lại dần dần yêu thích việc tạo ra trò chơi.
Ở cô nhi viện, có một thầy giáo tên Lưu Triều Huy đặc biệt quan tâm và hỗ trợ cậu. Khi còn học lớp 4, Ninh Tụng đã bắt đầu học lập trình. Các bạn trong viện thường gọi cậu là thiên tài, nhưng cậu cảm thấy mình chỉ đơn giản là rất thích làm điều đó, chẳng có gì gọi là thiên tài cả.
Ninh Tụng, một người khi đã thích điều gì thì sẽ theo đuổi nó một cách cuồng nhiệt. Gần đây, cậu đang hợp tác với một công ty game tên là Cá Mập Nghệ Điện. Công ty này tuy là một công ty mới, nhưng có danh tiếng rất tốt và đặc biệt chú trọng đến việc phát triển tài năng trẻ. Ninh Tụng đã gửi cho họ một trò chơi mà cậu đã thiết kế từ thời trung học. Trò chơi này được tạo ra từ những ký ức cũ của cậu, nhưng không phải tất cả đều có thể được ghi chép lại chính xác. Hiện tại, cậu đang tiếp tục hoàn thiện trò chơi này, đồng thời chờ đợi phản hồi từ công ty.
Đối với Ninh Tụng, việc làm công việc mà mình đam mê thực sự rất quý giá. Dù có mệt mỏi đến đâu, mục tiêu của cậu vẫn không thay đổi.
Khi chế tạo trò chơi, cậu thường bị cuốn vào, đến mức không quan tâm đến việc ăn uống, càng không có thời gian để học đàn cello.
Ngoài trò chơi, cuộc sống của cậu dường như chẳng có gì thú vị. Dù có đam mê lập trình, nhưng công việc ấy vẫn có vẻ nhạt nhẽo, giống như của một lập trình viên bình thường, không giống một nhân vật chính trong một câu chuyện.
Trong nhóm, không phải người thì đang khiêu vũ thì là đang chơi đàn.
Ngay cả khi học mỹ thuật, dù có liên quan đến trò chơi, thì những người đẹp, nóng tính nhưng rất xinh đẹp lại thường là những người lôi kéo sự chú ý của những chàng trai nổi bật.
Thật ra, họ chỉ là công cụ để thể hiện mình.
Vì vậy, khi Ninh Tụng kéo xong một bản nhạc, các bạn học không nhịn được mà cười trộm, thầy cô cũng không khỏi nhìn cậu với ánh mắt khác biệt.
Tuy nhiên, có lẽ thầy cô cũng không kỳ vọng nhiều vào cậu, bởi vì cậu chỉ là một học sinh đến từ một khu vực nghèo khó. Việc có thể đi học đã là một điều may mắn, huống hồ còn học một nhạc cụ như vậy.
Nghệ thuật luôn là lĩnh vực dành cho các tiểu thư, thiếu gia có gia cảnh tốt.
Vì thế, thầy cô chỉ có thể an ủi: “Cũng không tồi lắm, kéo hết một đoạn đầu cũng là một thành tựu.”
Cậu từ vùng nghèo đến đây, thế nên không biết xấu hổ, nghe vậy mà còn cười cười, vẻ mặt tự mãn vì mình có thể hoàn thành một đoạn nhạc, dù cho đoạn nhạc đó không phải quá hoàn hảo.
Ninh Tụng cảm thấy có lẽ đàn cello dựa vào người cậu, nhưng có lẽ chính cậu lại dựa vào cây đàn cello để làm mình nổi bật. Dù sao, cây đàn này vẫn có vẻ như là đang đè lên người cậu, khiến cậu thêm suy nhược.
Chỉ trong một buổi sáng, những bức ảnh của cậu đã được đăng lên diễn đàn của trường.
Vừa vào giờ nghỉ trưa, những bức ảnh ấy đã được lan truyền khắp trường.
Lúc cậu đi vào nhà vệ sinh, vô tình nhìn vào diễn đàn, những dòng bình luận đều liên quan đến cậu:
“ học sinh mới tới là ai thế?”
“ cái người từ Hạ Cảng Loan đến rồi à? Bọ mầy chờ đợi cái gì từ cậu ta? Chắc chỉ có những người đẹp mới bị lôi kéo đi các quán bar, KTV thôi!”
“ cậu ta không đeo kính, nhưng nhìn thế này giống một con mọt sách.”
“ cậu ta có vấn đề gì không? Trông cậu ta chẳng có chút máu nào nhìn cứ bệnh tận sao ấy .”
“Khó mà nói được, cậu ta ở Hạ Cảng Loan đến đây thật sự rất là đáng sợ! Cậu ta vừa xuất hiện đã có vẻ yếu ớt như sắp ngất, may là trường mình có kiểm tra sức khỏe đầu vào, thật sự lo lắng cậu ta có bệnh truyền nhiễm gì không đó!”
Ninh Tụng phóng đại bức ảnh của chính mình.
Vì quá gầy, đôi mắt của cậu trông rất lớn, môi thì nhợt nhạt, có vẻ như đang ốm yếu. Nếu cậu chơi đàn violon thì có lẽ sẽ không sao, nhưng với cây đàn cello này, thật sự khiến cậu trông như chỉ còn lại xương, tay gầy guộc, hơi cúi đầu.
Khuôn mặt của cậu thực ra không tệ, nhưng vì quá gầy, thiếu sức sống, nên ánh mắt đầu tiên làm người ta cảm thấy thất vọng. Thực tế, không ai muốn nhìn kỹ các nét trên khuôn mặt cậu.
Trên diễn đàn, các bạn học mới đều chỉ trích và chế giễu cậu. Nếu người có tâm lý yếu ớt mà xem, chắc chắn sẽ cảm thấy tổn thương.
Nhưng may là cậu không để bụng.
Cậu từng lo lắng sẽ bị cuốn vào những mối quan hệ rắc rối với các chàng trai, nhưng nhìn dáng vẻ của mình, có lẽ điều đó sẽ không xảy ra.
Tuy nhiên, cậu không biết rằng có người đang chăm chú nhìn vào màn hình, xem đi xem lại bức ảnh của cậu.
Cậu kéo đàn, kéo xong rồi cười nhìn thầy. Tóc hơi xoăn, mềm mại, làn da trắng mịn, thân hình không thấp nhưng cũng có chút mảnh mai, trông rất dễ thương.
Bức ảnh được phóng đại, đến mức chỉ còn lại khuôn mặt và tay của cậu, như một kính lúp, từ đầu đến chân đều được quan sát kỹ càng.
Cậu có thân hình rất khác biệt so với những người xung quanh, có thể dễ dàng ôm trọn vào lòng, như thể không thể thoát ra được.
Màn hình mờ dần, chỉ còn đôi mắt ánh lên chút màu lam mờ, ẩn chứa sự dịu dàng và đôi mắt đào hoa đầy tình cảm.