Chương 3 : Một cuộc tuyển sinh bình thường, không có gì đặc biệt.

Tác giả: Công Tử Vu Ca

Edit : Cáo nhỏ.

Hắn bị đối phương nói tới ,bàn tay đặt lên eo bụng đối phương , đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển . Đối phương có một thân hình mảnh mai nhưng lại rất rắn chắc , bộ giáo phục rộng thùng thình , bên trong không giống như những người khác , không mặc áo sơ mi mà chỉ là một chiếc áo ba lỗ đen. Chất liệu vải mỏng manh đến mức có thể cảm nhận được rõ ràng các cơ bắp dưới lớp áo , vừa nóng vừa cứng.

Ninh Tụng đoán một chút về sự chênh lệch hình thể giữa hai bên, cộng với trạng thái cơ thể hiện tại của mình.

Không thể đánh lại.

Vưu Ngư ca hình như là một người làm quyền anh.

Hắn có kinh nghiệm đánh nhau rất phong phú, ai có thể đụng vào, chỉ cần liếc mắt một cái là hắn đã nhận ra.

Cũng chính vì kinh nghiệm phong phú, nên hắn biết phải ứng phó như thế nào.

Vưu Ngư ca kiểu người xã hội này vừa thấy là đã không thích việc khi dễ những người yếu hơn mình quá nhiều.

Vì thế hắn lập tức giả vờ hoảng sợ, giãy giụa, lộ ra thân hình gầy guộc với eo hẹp, miệng mở ra, lộ ra hàm răng trắng và đầu lưỡi đỏ tươi, vẻ mặt đầy thống khổ.

Lý Du rõ ràng sửng sốt một chút, có lẽ không nghĩ rằng hắn lại yếu như vậy, ánh mắt đảo qua mặt hắn rồi buông tay ra.

" tôi cái gì cũng chưa thấy." Hắn mặt hơi đỏ lên vì giãy giụa, vẻ ngoài có chút ngượng ngùng.

Hắn vừa mới nói xong, nhưng thật ra phía sau có một nam sinh đang cười.

Là nam sinh xinh đẹp vừa mới uống rượu lúc nãy.

Đôi mắt đào hoa, lông mày dài, tóc mái xõa xuống, thân hình mảnh mai như thiên nga với eo nhỏ, xinh đẹp một cách kỳ lạ.

Hắn cho rằng mình bị cưỡng bách , nhưng bây giờ hắn lại thản nhiên, vai dựa vào người khác , môi ướt át , dường như luôn giữ nụ cười , giống như một con mèo trắng quý báu.

"Không thấy gì sao?" Đối phương có vẻ không chút để ý khi bị người nhìn thấy, “Muốn không, chúng tôi lại làm một lần nữa cho cậu xem?”.

Ninh Tụng lắc đầu, đối phương liền cười càng dữ dội hơn, quả thực như một cuộc chiến giữa hoa và cỏ.

“ cậu mới đến đây à?”

Ninh Tụng gật đầu.

Vài người liếc mắt đánh giá hắn một cái: “Cái người mà lớp 3 được đặc biệt tuyển vào là ngươi đấy à?”

Ninh Tụng lại gật đầu, một nam sinh khác thoạt nhìn hơi có chút kiêu ngạo nói: “Trông yếu như cây đậu vậy.”

Đối phương có rất nhiều người, khoảng năm sáu người, đều cao lớn, mang theo mùi thuốc lá và rượu. Cả đời Ninh Tụng muốn mình mạnh mẽ, giờ phút này định tỏ ra khiêm tốn một chút, cũng không biết biểu hiện hiện tại của mình có đủ hay không: “ tôi  thật sự không biết các cậu đang ở bên trong.”

"Ngươi tên gì?" Lý Du ngắt lời hắn, hỏi.

“Ninh Tụng, 'ninh' trong yên lặng, 'tụng' trong ca tụng.”

Một câu trả lời, giải thích đến hai ý nghĩa.

Có lẽ cảm thấy việc bắt nạt hắn cũng không thú vị lắm, Lý Du duỗi tay vỗ nhẹ vào mặt hắn rồi bỏ đi.

Cú vỗ rất nhẹ, nhưng lại thể hiện sự kiêu ngạo, thô lỗ một cách cường thế. Lòng bàn tay hắn ngoài dự đoán của mọi người lại thô ráp, vết chai mỏng khiến Ninh Tụng hơi cảm thấy đau.

“Anh Du, bỏ qua à?”

Lý Du nhét tay vào túi quần, không quay đầu lại: “Gà con thì có gì đáng để quan tâm?”

Hai nam sinh ngồi ở cầu thang cũng cười rồi đứng dậy, vài người cùng nhau đi xuống, vừa đi vừa nói: “Mẹ nó, làm tao sợ muốn chết, còn tưởng là người của hội học sinh tới kiểm tra đột xuất nữa chứ. Lúc nào cũng phải đề phòng cẩn thận.”

“Trường học bây giờ sao lại thích tuyển mọt sách thế, còn tưởng lần này sẽ có một bé đẹp trai nào đó tuyển vào .”

“bé đẹp trai thì mầy muốn làm gì? Định dụ dỗ hắn à?”

Ngay sau đó lại vang lên một tràng cười lớn. Ninh Tụng quay đầu nhìn lại, bắt gặp bóng lưng Lý Du đang rời đi.

Đôi mắt kia thật sự để lại ấn tượng sâu sắc, ánh mắt rực sáng, người thì cười, nhưng đôi mắt xa xăm nhìn lại chẳng có ý cười nào.

Lý Du khác hẳn với tưởng tượng của hắn.

Không phải kiểu nhân vật bảnh bao hoàn mỹ trên tấm thẻ bài, nhưng dường như chính sự chân thực của hắn lại có sức hút lớn hơn, thoạt nhìn có chút hoang dại và gai góc, mang đậm khí chất của nam chính trong văn học : hỗn loạn, kiêu ngạo, đầy khí phách. Xuất hiện trong một trường trung học quý tộc, so với một đứa từ khu ổ chuột như Ninh Tụng, hắn càng thêm nổi bật.

Đợi sau khi nhóm người này rời đi, Ninh Tụng vào phòng chứa đồ để lấy đồ, tiện thể dọn sạch những bình rượu và tàn thuốc bên trong.

Nơi này có vẻ là căn cứ của bọn họ, hoặc ít nhất là nơi họ thường đến, vì khắp nơi đều có bình rượu và tàn thuốc.

Thủ tục nhập học có nói rằng Thượng Đông Công học nghiêm cấm rượu và thuốc lá.

Khi hắn bước ra, dưới chiếc bàn bỏ đi bên ngoài, hắn bất ngờ thấy vài gói hàng bị vứt bỏ, vuông vức.

Chậc.

Quả nhiên, tầng cao nhất của ký túc xá nam sinh không thiếu những câu chuyện lộn xộn.

Đôi mắt hắn như sáng lên một chút, ngày đầu tiên bước chân vào nơi này đã khiến hắn tan vỡ quan niệm.

Hơn nữa, hắn còn phát hiện ra một điều, đó là rất nhiều người đang để ý đến cậu học sinh đặc biệt mới đến này – chính là hắn.

Tuy nhiên, trước mắt xem ra, mọi người đều rất thất vọng về hắn.

Cũng tốt thôi.

Vừa mới thu dọn xong ký túc xá, hắn đã nhận được tin nhắn từ lớp trưởng.

Là thời khóa biểu của họ.

“Tiết tiếp theo của lớp chúng ta là học đàn cello, ở phòng 101 tòa nhà Âm nhạc. Nhớ đến sớm một chút, đừng đến muộn trong tiết đầu tiên.”

Ninh Tụng rửa sạch tay, thay bộ đồng phục mùa xuân vừa mới nhận được: áo khoác màu đen, khuy đơn, cài đến tận cổ, bên trong là sơ mi trắng, quần tây màu xám và giày da đen. Đồng phục nam sinh của Thượng Đông Công học, từ màu sắc đến kiểu dáng, đều toát lên vẻ kỷ luật và đơn giản, hoàn toàn trái ngược với sự bừa bộn ở phòng chứa đồ mà hắn vừa thấy.

Đứng trước gương, hắn ngắm nhìn mình một chút. Bộ đồng phục trên người trông không vừa vặn lắm, khiến hắn trông càng gầy yếu và tái nhợt, như thể mặc lén quần áo của người khác.

Cũng tốt thôi, trông càng bình thường, chẳng có gì đáng khen ngợi, đến mức gần như không tìm thấy điểm nổi bật nào.

Nhìn điện thoại, thấy vẫn còn thời gian trước giờ học, hắn quyết định đi làm thẻ thư viện.

Thư viện Thượng Đông Công học nằm ngay cạnh ký túc xá, xa hoa như một phòng trưng bày nghệ thuật.

Làm xong thẻ, hắn xem qua bản đồ hướng dẫn, rồi đi thẳng đến góc tạp chí ở tầng một.

Đến giờ học, khi vào thư viện, hắn gần như không thấy học sinh nào, chỉ có một giáo viên ngồi ở cửa, đang chơi trò chơi trên máy tính.

Hắn cầm thẻ đánh dấu, lật từng hàng sách để tìm và cuối cùng thấy cuốn tạp chí mình muốn xem ở trên cùng của kệ thứ tư.

Thật bất ngờ, ở đây lại có một bộ sưu tập tạp chí về các trò chơi, từ phát triển trò chơi đến thể thao điện tử và giải trí kỹ thuật số, tất cả đều có đủ.

Có lẽ vì ít người quan tâm đến loại tạp chí này, chúng đều bị xếp vào một góc khuất.

Bị xếp hẳn lên tầng trên cùng, đến mức hắn không thể với tới.

Thư viện này được thiết kế rất cao cấp và sang trọng, đẹp thì đẹp thật, nhưng không hề thực dụng.

Hắn nhón chân, cố dùng thẻ kẹp sách chạm vào cuốn tạp chí. Chạm được rồi, nhưng khi sắp lấy xuống, một cánh tay bất ngờ vươn tới từ phía sau và giúp hắn lấy cuốn tạp chí đó xuống.

Hắn giật mình, vội quay đầu lại, hạ chân xuống đất, độ cao của cả người cũng thấp đi một chút, nhìn thẳng vào người đối diện ngay tầm cằm và yết hầu.

Người đối diện cao hơn hắn cả một cái đầu, vai rộng, dáng người mảnh khảnh nhưng có thể thấy rõ là có tập luyện. Khi vươn tay ra, cơ thể anh ta như một đôi cánh lớn bao phủ toàn bộ Ninh Tụng, tạo cảm giác như nếu người này muốn xâm phạm hắn, có thể dễ dàng trấn áp mọi sự kháng cự, bao gồm cả việc kêu cứu.

Khoảng cách chiều cao thật đáng sợ.

Người kia nhét cuốn tạp chí vào tay hắn, và trong khoảnh khắc đó, Ninh Tụng có cảm giác như mình đang bước vào một trang truyện tranh, bởi lẽ người đối diện cao ráo , đúng kiểu nam chính trong manga.

Nhận ra tình hình, Ninh Tụng vội cầm lấy cuốn tạp chí, nói: “Cảm ơn.”

Người đối diện có đôi lông mày rất đặc trưng, sắc nét và dài, đôi đồng tử đen không có cảm xúc, ánh mắt thoạt nhìn tối tăm, như thể không có tình yêu cũng chẳng có dục vọng. Nhưng khuôn mặt hắn rất chính trực, tuấn tú, như một học sinh ưu tú. Làn da đặc biệt tốt, nhưng có một nốt ruồi nhỏ trên cổ đầy hấp dẫn, như một khuyết điểm duy nhất, khiến hắn trông có chút gần gũi hơn với một người bình thường có thất tình lục dục.

Tình cảnh này, lại ở trong thư viện, khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh của Bách Nguyên Sùng 18 tuổi trong [ Thư Tình ] , chỉ khác là khung cảnh này mang chút âm u, thiếu đi cái vẻ đẹp lung linh của màn cửa bay nhẹ.

Ngôi trường này đẹp đến mức khiến người ta ngỡ như không thật.

Sau khi giúp hắn lấy cuốn tạp chí xuống, người kia lại với tay lấy một cuốn khác – Tuần san Khai phá trò chơi  , rồi mở ra xem.

Ninh Tụng hoàn toàn không có ấn tượng gì về nhân vật này.

Không nhớ rõ tấm thẻ nào lại có nhân vật như hắn.

Có lẽ cảm giác tối tăm như vậy là điều rất khó thể hiện qua tranh vẽ.

Người kia chắc hẳn cao khoảng 1m90, và sự chênh lệch chiều cao vi diệu này khiến Ninh Tụng hơi kinh ngạc.

Nhưng may mắn là ngay sau đó, ánh mắt của hắn đã bị thu hút bởi chiếc huy hiệu trên ngực của người đối diện.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chiếc huy hiệu màu đen.

Huy hiệu màu đen nằm trên bộ đồng phục đen tuyền nên không quá nổi bật, nhưng vì vậy lại tạo nên một cảm giác tinh tế, trầm mặc. Biểu tượng hoa hồng và thanh kiếm trên huy hiệu đều là màu đen huyền, sắc đen này hơi khác với màu của đồng phục và khi ánh sáng chiếu vào, nó toát lên một vẻ đen sáng bóng đặc biệt.

Chiếc huy hiệu màu trắng trên ngực hắn càng làm nổi bật vẻ thanh thoát của đồng phục.

Ninh Tụng mở cuốn tạp chí Kỹ thuật điện tử ra lật xem một chút, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động phát ra từ phía sau kệ sách.

Hắn quay đầu lại, cách hai kệ sách, mơ hồ nhìn thấy một góc gần cửa sau, có hai nam sinh đang ôm nhau.

“Đừng nhúc nhích.”

“Bị bọn họ phát hiện rồi!”

“Không sao đâu, ngoan một chút.”

Ninh Tụng: “……”

Cảnh tượng đó như thể một cái hôn môi, nhẹ nhàng và đầy ái muội, kèm theo những tiếng thở gấp mà không thể nhận diện.

Họ đang… ôm hôn nhau.

Một trong hai nam sinh mảnh khảnh bị hôn đến không thể đứng vững, có vẻ như không chịu nổi nụ hôn mãnh liệt, nhưng không thể tránh thoát, bị người còn lại nắm chặt lấy cổ, giữ chặt.

Chết tiệt.

Lần đầu tiên Ninh Tụng tận mắt chứng kiến hai nam sinh hôn nhau, điều này tạo ra một cú sốc lớn đối với hắn, nhất là với một chàng trai thẳng như hắn.

Đây không phải là điều hắn sẽ gặp phải mỗi ngày trong ngôi trường này, phải không?

Hắn vội vàng cầm tạp chí và quay đi, tìm một chỗ ngồi xuống, cố gắng không để mình nghĩ đến chuyện đó.

Chỉ một lúc sau, người kia cũng đi ra.

Cái người đối diện với anh bạn tình cảm kia cũng đi ra theo.

Một người có làn da đen, vóc dáng như vận động viên thể dục, còn một người thì làn da trắng nõn, tóc dài xõa trên vai, vẻ ngoài mềm mại, như thể một nghệ sĩ đầy thanh thoát.

hu hu hu 

Cảnh tượng này thật quen thuộc, giống như trong những câu chuyện đam mỹ trong vườn trường!

Cặp tình nhân vừa mới ngồi xuống chưa đầy hai phút, liền hoàn toàn không để ý ai xung quanh mà dựa vào nhau.

Điều này thực sự rất quen thuộc.

Dù là ở trường cấp ba hay đại học, thư viện luôn đầy những cặp đôi yêu đương nũng nịu.

Cảnh tượng này khá ngượng ngùng, thường là những đôi tình nhân ngại ngùng, không dám phát ra tiếng, trong khi những chàng trai thể thao lại tỏ ra bá đạo, điển trai. Khi thấy đối phương xấu hổ, họ lại càng tỏ ra hăng hái hơn.

Thực sự khiến Ninh Tụng muốn đưa cả anh chàng tối tăm kia vào vòng xoáy của họ.

Chậc.

Ninh Tụng lén lút liếc mắt nhìn một cái, giống như anh cũng bị bắt làm người ngoài cuộc giống như chàng trai tối tăm kia.

Quả nhiên là nhân vật chính, một chút biểu cảm cũng không có, như thể cho dù có chuyện gì xảy ra trước mặt anh, anh cũng sẽ không thèm nhìn.

Anh ta như một cây gậy sắt lạnh lẽo trong mùa xuân giá lạnh, không bị ảnh hưởng bởi những dục vọng tầm thường xung quanh.

Tác giả có lời muốn nói

Trứng màu: Bộc Dụ cảm thấy toàn thân như đang tỏa nhiệt, giọng nói thấp: “Tôi thật sự cảm thấy nóng.”

Nói xong, anh ta đưa tay che mắt Ninh Tụng. Bàn tay nóng ẩm, như thể muốn giấu đi những dục vọng mãnh liệt của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play