Chương 1: Một Tân Học Sinh Bình Thường

Tác giả: Công Tử Vu Ca 

Edit : Cáo nhỏ.


"Nghe nói chưa? Trường mình lại có một học sinh mới được tuyển chọn đặc biệt, hình như là hôm nay nhập học đấy!"

"Nghe lâu rồi. (xoa tay hăm hở)"

"Người trên lầu bình tĩnh một chút được không? Từ màn hình cũng có thể ngửi thấy sự phấn khích của cậu!"

"Sắp có 'đồ chơi mới', làm sao mà không phấn khích được. Nghe nói lần này cậu ta còn là dân khu nghèo ở Hạ Cảng Loan, chẳng có chút bối cảnh nào, hì hì ."

Ninh Tụng nghe vậy chỉ biết bĩu môi.

Cậu ngậm viên kẹo bạc hà trong miệng, nhìn vào những lời lẽ trên diễn đàn trường, thầm nghĩ nếu thật sự gặp đám thiếu gia nhà giàu kia ở trường mới, liệu với cơ thể hiện tại, cậu có đủ sức chống lại được bao nhiêu người.

Ngón tay mảnh khảnh của cậu lướt qua những câu từ tục tĩu, đột nhiên, một giọng nam trầm vang lên: "Ninh Tụng?"

Nghe vậy, Ninh Tụng ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc xe có in dòng chữ "Thượng Đông Nam Tử Công Học" dừng ngay trước mặt. Người tài xế mặc đồng phục đưa đầu ra nhìn cậu.


Ninh Tụng thu điện thoại lại, ánh mắt u tối bỗng sáng lên đầy ý cười, cúi người nói: “Chào ngài!”

Người tài xế nhìn lướt qua những tờ quảng cáo lộn xộn dán trên cột điện ven đường, bực bội nói: “Chỗ này cũng khó tìm quá.”

Là tài xế của Thượng Đông Nam Tử Công Học, đây là lần đầu tiên ông phải đến một nơi như thế này để đón người.

Khu vực này là nơi tập trung đông dân nghèo nhất Thượng Đông, nằm gần một khu vực ngầm với tỷ lệ phạm tội cao. Chiếc xe với logo trường quý tộc nổi bật của ông đi tới đâu cũng thu hút sự chú ý. Nghe nói nơi này trị an rất kém, khiến ông không khỏi lo lắng, sau khi vòng qua vòng lại khá lâu, cảm thấy có chút sốt ruột.

Ban đầu ông định nổi giận nói vài câu, nhưng ngay giây tiếp theo lại thấy cậu thiếu niên cười dịu dàng cúi đầu: “Xin lỗi vì đã làm phiền ngài!”

Dễ thương thật, nhưng có vẻ quá gầy.

Cậu ấy trông rất mảnh khảnh, với khuôn mặt nhọn và tóc hơi xoăn trông mềm mại. Đôi mắt cũng ánh lên sắc nâu nhạt, tạo cho cậu vẻ ngoài thiếu sức sống và yếu ớt, làn da tái nhợt đến kinh ngạc. Đôi vai hẹp khẽ rũ xuống, nếu không có chiếc ba lô lớn trên lưng, có lẽ xương sống lởm chởm của cậu đã lộ ra rõ hơn. Đây đã là cuối tháng Ba, nhưng những ngày gần đây vẫn còn lạnh, còn có vài trận mưa, đường phố ở đây chật chội khiến ánh mặt trời khó chiếu tới. Cậu thiếu niên có lẽ đã đứng đợi khá lâu, khiến mũi đỏ lên vì lạnh, sắc mặt vì thế càng trở nên xanh xao, gợi lên một cảm giác đáng thương.

Đối diện với cậu trai yếu ớt như vậy, tài xế không nỡ trách móc thêm nữa, chỉ gật đầu nói: “Lên xe đi.”

Ninh Tụng đeo ba lô bước vào, tài xế nhìn cậu qua gương chiếu hậu, hỏi: “Cậu là học sinh đặc biệt được tuyển vào sao?”

Ninh Tụng gật đầu, ngẩng lên nhìn vào mắt tài xế qua gương chiếu hậu. Gương mặt tài xế thoáng có vẻ nghi hoặc, nhưng cuối cùng ông chỉ nói: “Không dễ dàng gì đâu, chúc mừng cậu.”

Ninh Tụng nghe vậy mỉm cười: “Cảm ơn.”

Nụ cười đó khiến khóe môi cậu hằn lên một nếp gấp nhẹ, tạo cho gương mặt vẻ đáng yêu dễ thương. Tài xế không nói gì thêm, lái xe hướng tới Thượng Đông Nam Tử Công Học.

Ninh Tụng hiểu tại sao tài xế lại nhìn cậu với ánh mắt như vậy.

Người xuất thân từ khu nghèo may mắn lọt vào Thượng Đông Nam Tử Công Học, có lẽ toàn trường chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Dù chưa từng đọc qua cuốn tiểu thuyết có tên [ Món Quà của Các Thiếu Gia ] mà cậu vô tình xuyên vào, nhưng cuốn này nổi tiếng đến mức đâu đâu cũng thấy người ta nhắc tới. cô bạn thân của cậu cực kỳ mê cuốn sách này, ngày nào cũng thao thao bất tuyệt về nó. Cậu thậm chí còn mua bản giới hạn của cuốn tiểu thuyết này để tặng sinh nhật cho cô bạn thân, và cũng nhờ vậy mà đây là lần gần nhất cậu, một thẳng nam, có tiếp xúc với cuốn sách này.

Thẻ nhân vật của tiểu thuyết bao gồm hai mươi thẻ, và gần đây Ninh Tụng đã nhớ lại được hình dáng của mười thẻ.

Cậu lấy từ trong túi ra mấy tấm thẻ và lần lượt lật xem từng thẻ.

Trên tấm thẻ đầu tiên là hình ảnh một nam sinh trông có vẻ hoang dã và khó thuần phục. Cậu nhớ rõ nhân vật này vì trên người hắn có hình xăm.

Lúc đó, Ninh Tụng chỉ nghĩ rằng đúng là truyện hư cấu. Bởi vì hồi học cấp ba, cậu chưa từng thấy ai dám xăm mình ở những chỗ không thể che giấu.

Mặc dù chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết, hình ảnh trên tấm thẻ vẫn khắc họa rất rõ ràng, và đây là nhân vật có dáng vẻ hoang dã nhất mà cậu từng thấy. Da hắn cũng ngăm đen hơn, và là người duy nhất mặc đồng phục không chỉnh tề, tay đeo găng đấm bốc, trông rất phong trần, giống như một kẻ bất cần, ngang tàng.

Tác giả Công Tử Vu Ca giới thiệu với độc giả rằng Kẻ Pháo Hôi Công Cộng Đột Nhiên Biến Mỹ là tiểu thuyết mới nhất của bà.

Trên thẻ nhân vật ghi tên của hắn là Lý Du.

Bạn cậu gọi hắn là Vưu Ngư Ca, và nói rằng hắn là biểu tượng của thanh xuân cuồng nhiệt, chỉ còn thiếu mỗi việc đi giết người phóng hỏa để trở thành “đại ca xã hội đen”.

Dưới thẻ còn có vài dòng mô tả ngắn về nhân vật này: 18 tuổi, cao 1m87, biệt danh là “Giáo Phục Lưu Manh”.

Khi lật sang thẻ tiếp theo, một thiếu niên tóc bạc hiện ra trước mắt cậu.

Cô bạn thân nói rằng người này là đại diện nhan sắc của toàn trường.

Tên cậu ấy là Thịnh Diễm, và Ninh Tụng nhớ rõ cái tên này vì cậu ta trông thực sự nổi bật. Tính cách kiêu ngạo, tự do phóng khoáng, với làn da trắng và đôi khuyên tai đen lạnh lùng, đẹp đến mức như muốn bùng cháy.

Dưới thẻ ghi thông tin cá nhân: 17 tuổi, cao 1m85, là “giáo thảo” của trường, và là một trong năm thiếu gia tài phiệt của Thượng Đông Công Học.

Ninh Tụng còn nhớ Thịnh Diễm có một sự đối lập lớn, khi nuôi một chú chó cực hung dữ, nhưng lại đặt tên cho nó là “Nữu Nữu”.

Dưới một tấm thẻ khác là hình ảnh của một chàng trai đeo kính, phong thái lịch sự và nhẹ nhàng. Ninh Tụng không nhớ tên cậu ấy, chỉ biết rằng cậu ta là hội trưởng Hội Học Sinh, và cũng là nhân vật mà cô bạn thân của cậu thích nhất. Chàng trai này biết chơi saxophone và có một cú ném bóng rổ tuyệt đỉnh – thực sự là một nam thần trường học đúng chuẩn.

Dường như các cô gái rất dễ bị thu hút bởi những chàng trai có phong cách thanh lịch và thư sinh như vậy.

Ngoài ra còn có một tấm thẻ khác của một nhân vật trông khá giống với chàng trai này, cũng đeo kính và có phong cách thanh lịch. Nhưng người này lại có vẻ kiêu ngạo hơn, cả thần thái và cách ăn mặc đều toát ra sự sắc sảo, giống như một con công kiêu hãnh.

Ninh Tụng nhớ rằng phần giới thiệu nhân vật của chàng trai này có nhắc đến biệt danh “Hoa Khổng Tước.”

Còn có hai nhân vật khác để lại ấn tượng sâu sắc với Ninh Tụng. Một người có vẻ ngoài rất giống con gái, rất xinh đẹp, nhưng cậu không nhớ rõ tên, chỉ nhớ rằng người này mang vẻ đẹp dịu dàng. Người còn lại thì đáng yêu với một bím tóc nhỏ trên gáy.

Những tấm thẻ còn lại không có nhiều đặc điểm nổi bật trong trí nhớ của Ninh Tụng. Cậu chỉ mơ hồ nhớ một số chi tiết, chẳng hạn như có rất nhiều nhân vật là vũ công, cầu thủ bóng rổ, và học bá. Tất cả các nhân vật đều cao trên 1m80, thậm chí có người còn cao hơn 1m90.

Theo lời của cô bạn thân, đây là một tiểu thuyết đam mỹ với nhiều vai chính, bối cảnh diễn ra tại một ngôi trường quý tộc, hoàn toàn khác với những ngôi trường mà Ninh Tụng từng biết.

Bởi vì đây là một ngôi trường gần như toàn bộ là học sinh nam, và khắp nơi đều tràn ngập những câu chuyện tình yêu giữa các chàng trai!

Vậy thì, câu hỏi đặt ra là…

Trong thế giới tiểu thuyết này, Ninh Tụng sẽ đóng vai trò gì?

Cậu, Ninh Tụng, 17 tuổi, được chuyển vào ngôi trường quý tộc dành cho nam này nhờ vào một suất đặc biệt, là học sinh lớp 11, cao 1m75, nặng chỉ vừa qua 50 kg, hông không có tí thịt nào, và vẻ ngoài chẳng có gì đáng chú ý.

Không có vẻ đẹp, không có thân hình quyến rũ, không có chiều cao lý tưởng của những vai chính đam mỹ điển hình — những điều mà các nhân vật chính cần phải có, cậu hoàn toàn không có.

Cậu chỉ là một chàng trai gầy gò, trông có vẻ yếu đuối, chỉ cần chạm nhẹ là có thể vỡ tan.

Ninh Tụng nhìn những tấm thẻ trong tay, mười mấy chàng trai tưởng tượng cao lớn của thế giới giả tưởng này hiện lên trước mắt cậu.

Cậu tin rằng bản thân không phải là một trong hai mươi nhân vật chính trên những tấm thẻ.

Có lẽ cậu chỉ là một trong những vai phụ, pháo hôi, hoặc là một người qua đường trong số gần một ngàn học sinh ở Thượng Đông công học, ngoài hai mươi nhân vật chính đó.

Thượng Đông châu có mười bốn khu, khu nghèo nhất là Hạ Cảng Loan, còn khu giàu có nhất chính là Minh Châu Đảo. Thật trớ trêu khi hai khu vực có khoảng cách giàu nghèo lớn nhất lại nằm gần nhau, chỉ cách nhau một cây cầu vượt biển.

Chiếc xe đi từ khu ổ chuột và lều trại ở Hạ Cảng Loan, qua cầu vượt biển để vào Minh Châu Đảo, như bước vào một thế giới khác.

Tương lai với những tòa cao ốc chọc trời và những công trình kiến trúc cổ kính Châu Âu, xung quanh là cặp tháp đôi của Liên Bang cao vút lên trời.

Ngay cả nước biển ở khu nhà giàu cũng có màu xanh biếc hơn so với Hạ Cảng Loan.

Đây là lần đầu tiên Ninh Tụng đặt chân vào khu nhà giàu của Thượng Đông châu, và Minh Châu Đảo thực sự giống như một viên minh châu được khảm trên biển.

Đây là một thế giới với khoảng cách giàu nghèo khổng lồ, nơi tài sản gần như hoàn toàn bị các tập đoàn tài phiệt chi phối. Ninh Tụng, một học sinh từ khu dân nghèo, chưa bao giờ trải nghiệm thế giới của những người giàu có.

Một giờ sau, khi chiếc xe đi vào con đường nổi tiếng nhất ở Minh Châu Đảo, Thánh Di Kim, Ninh Tụng nhìn thấy cổng trường Thượng Đông công học qua cửa sổ.

Cổng trường theo phong cách La Mã cổ điển, với các cột đá cẩm thạch được chạm khắc hoa hồng và kiếm, bên dưới là dòng chữ màu đen trên nền đỏ: “Thượng Đông nam tử công học.”

Đi qua cổng, bên trái là tường rào, còn bên phải là dốc núi phủ đầy hoa bạch kinh mộc * . Đang vào mùa hoa nở rộ, những chùm hoa trắng tinh như tuyết ngập tràn. Mùi hương nồng nàn của hoa giống như một thác nước ngọt ngào tràn ngập trong không gian, đôi lúc mạnh đến mức làm người ta cảm thấy khó chịu, như hương thơm đặc trưng trên người các cậu thiếu niên.

Bạch kinh mộc : là cây ngô đồng á.

Rẽ qua một khúc cua, cậu nhìn thấy những hàng cây cổ thụ che phủ trời, cành lá uốn cong, phủ trong ánh nắng vàng. Những dãy nhà ngói đỏ ẩn hiện sau những hàng cây già cỗi, toát lên vẻ tráng lệ pha chút hoang phế. Phía xa, tháp chuông chợt vang lên những hồi chuông “Đoang… đoang… đoang…”

Tháp chuông có những ô cửa kính màu vàng lung linh, sáng rực như vầng hào quang bảy sắc. Hương hoa thoang thoảng khắp không gian, thoang thoảng mùi ngọt và phảng phất chút hoang dã, khi Ninh Tụng nhìn xuống điện thoại, đúng 9 giờ sáng.

Chuông hết giờ vừa vang lên, cả khuôn viên trường dường như ngay lập tức trở nên náo nhiệt, tiếng hò reo hòa cùng cảnh sắc tươi đẹp của sân trường. Đám học sinh mặc đồng phục và giày da xuất hiện trong tầm mắt của cậu.

Khung cảnh này với cậu chẳng xa lạ gì, có điều khác biệt duy nhất là toàn bộ đều là các nam sinh khoảng mười mấy tuổi, ồn ào náo nhiệt. Trong không khí như tràn ngập hormone tuổi trẻ, sáng ngời, tràn đầy sức sống thanh xuân, khiến Ninh Tụng cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt khi bước vào ngôi trường nam sinh này.

Đây là một thế giới hoàn toàn khác với thế giới cậu từng sống, một thế giới đam mỹ.

Ngôi trường đã từng thuộc về giáo hội này giờ đã trở thành trường nam sinh hiện đại nổi tiếng nhất ở Thượng Đông, với học phí mỗi năm gần cả trăm vạn tệ. Đây là một trong bốn ngôi trường nam sinh danh giá nhất của Liên Bang Á, Thượng Đông Nam Tử Công Học, nơi mà những người thường khó có thể bước vào. Ngôi trường này nghiêm ngặt về quy tắc nhưng lại chứa đựng đầy sự hỗn loạn, là nơi quy tụ những thiên tài.

Xe chở Ninh Tụng đi xuyên qua đám đông, các cậu thiếu gia trong bộ đồng phục nhất thời nhìn về phía chiếc xe cậu ngồi. Trước khu giảng dạy, tượng Đức Mẹ Maria cúi đầu nhìn đầy bao dung. Khuôn mặt nhỏ của Ninh Tụng, tuấn tú nhưng tái nhợt, ẩn sau cửa sổ xe, nhìn vô cùng bình thường và gầy gò.

Các nam sinh trên đường thì thầm với nhau, ra hiệu nhìn về phía Ninh Tụng trong xe.

“Mau xem, có phải là học sinh đặc biệt được tuyển vào không?”

“Ai cơ?”

“Là học sinh đặc biệt được tuyển vào của lớp 11 năm 2 đấy.”

“Cậu ta là học sinh đặc biệt  đầu tiên trong lịch sử 112 năm của Thượng Đông Công Học đến từ khu dân nghèo.”

Chiếc xe vượt qua hơn nửa khuôn viên trường, dừng lại trước một tòa nhà hai tầng kết hợp giữa kiến trúc Trung Quốc và phương Tây, với bức tường đỏ và mái ngói đen.

Người tài xế nói: “Tôi được lệnh đưa cậu đến đây... Chắc sẽ có người đến đón cậu.”

Người tài xế thầm nghĩ, một học sinh đặc biệt đến từ khu dân nghèo có thể sẽ chẳng mấy ai quan tâm, và việc bị phớt lờ có lẽ sẽ chỉ là một trong những khó khăn nhỏ nhất mà Ninh Tụng sẽ phải đối mặt trong tương lai.

Ninh Tụng xuống xe, cảm ơn tài xế. Tài xế nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, sau đó lái xe rời đi.

Cậu đeo chiếc ba lô nặng đứng dưới lầu một lúc, chợt nhìn thấy hai nam sinh trong bộ đồng phục dắt tay nhau bước ra từ rừng cây.

Ninh Tụng: “…”

Trường học toàn trai đẹp… thật là trêu ngươi cậu mà!

Cậu vô thức lùi lại một bước, dưới chân “rắc” một tiếng, giẫm lên một nhành hoa non nớt, cánh hoa nhuốm một vệt bùn lầy đỏ thẫm.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cậu là Ninh Tụng, học sinh chuyển từ trường trung học số 3 Hạ Cảng đúng không?”

Ninh Tụng quay lại, thấy một nam sinh đeo kính, mặc bộ đồng phục màu đen, quần tây xám và giày da đen, ngay cả dây giày buộc hình nơ cũng toát lên vẻ kiêu ngạo, hơi cúi mắt nhìn cậu.

Trước đây, với tính cách khó ưa của mình, cậu sẽ chẳng buồn để ý đến loại người kiêu căng này. Nhưng bây giờ, nhìn vào huy hiệu vàng trước ngực người kia, cậu cúi đầu lễ phép nói: “Chào học trưởng!”

Vị học trưởng tên Chu Luật có khuôn mặt khắc nghiệt, lạnh lùng, nhìn cậu với ánh mắt thất vọng và khinh thường không giấu được: “Đi theo tôi.”

Ninh Tụng bước theo Chu Luật, vừa đi học trưởng vừa quay đầu hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi?”

“17.” Ninh Tụng đáp.

“Cậu trông nhỏ hơn trong ảnh, nhìn qua tôi còn tưởng nhận nhầm.”

“Có thể là do ảnh chụp trông béo hơn một chút.” Ninh Tụng cười đáp.

Cậu cười, khóe môi hiện rõ nếp nhăn, lại càng trông gầy gò hơn. Chu học trưởng nhíu mày kiêu ngạo, không nói thêm gì.

Thượng Đông Công Học trao quyền lực lớn cho học sinh, toàn bộ tòa nhà hành chính này hầu hết đều do thành viên hội học sinh phụ trách, đa phần công việc hành chính đều do họ xử lý. Chu Luật là phụ trách năm hai khối trung học và là một trong ba phó hội trưởng của hội học sinh.

Họ lại cho cậu làm bài kiểm tra đánh giá nhập học để xác định cấp độ của cậu, rồi Chu Luật đưa cho cậu một chiếc huy hiệu: “Đây là huy hiệu của cậu, từ nay về sau trong khuôn viên trường đều phải đeo, nếu bị bắt gặp không đeo sẽ bị trừ điểm. Quy tắc trang phục đã có ghi rõ, cậu đã xem qua rồi chứ?”

Ninh Tụng gật đầu: “Đã xem qua.”

Trên huy hiệu có biểu tượng trường Thượng Đông Nam Tử Công Học và tên của cậu.

Huy hiệu của cậu là màu trắng, hai thanh kiếm giao nhau bao quanh bởi một bông hoa hồng trắng.

Nhưng huy hiệu của học trưởng Chu lại là màu vàng.

Cậu từng thấy trong các video diễn giải về ngôi trường này, học sinh của Thượng Đông Công Học có tổng cộng bốn cấp độ, lần lượt là trắng, đỏ, vàng và đen, phân chia dựa trên điểm tổng hợp.

Xem ra hiện tại cậu là cấp thấp nhất, huy hiệu trắng.

Cậu nhớ các nhân vật chính phần lớn đều mang huy hiệu đen.

Con cái các gia đình thượng lưu được tiếp cận nền giáo dục tinh hoa từ nhỏ, nên điểm tổng hợp đương nhiên sẽ cao hơn.

Còn cậu, với xuất thân thế này, căn bản là không thể so được.

Cậu nhìn huy hiệu của các thành viên hội học sinh, hầu hết đều là màu đỏ hoặc màu vàng, đó mới là số đông.

Xem ra cậu sẽ phải bắt đầu từ đáy xã hội và leo lên từng bước!

Sau khi hoàn thành thủ tục, cậu rời khỏi tòa nhà hành chính, mang theo một chiếc thùng giấy trong đó chứa sách giáo khoa, quà tặng nhập học và đồng phục mới. Chiếc ba lô đã rất lớn, trong khi ôm thêm một chiếc hộp, cơ thể gầy yếu của cậu trông càng vất vả, nhưng học trưởng Chu Luật không có ý định giúp đỡ.

Tòa nhà hành chính gần sân bóng, nơi một nhóm nam sinh vừa đá bóng xong và đang rửa mặt bên hồ nước.

Ninh Tụng đi theo Chu Luật ngang qua đám nam sinh, phát hiện mọi người đều nhìn chằm chằm vào cậu.

Bọn họ ăn gì mà cao lớn thế này!

Chiều cao trung bình chắc chắn đều trên 1m85, vừa cao vừa lực lưỡng, mỗi người đều cao hơn cậu cả cái đầu.

Đúng là may mắn vì cậu là trai thẳng!

Không chỉ chiều cao, mà ngoại hình của đám nam sinh này cũng rất điển trai, người có vẻ bình thường nhất cũng như soái ca qua đường, mỗi người đều như một đó hoa phú quý giữa nhân gian.

Bọn họ mặc quần đùi thể thao, tất dài, lộ đôi chân trắng trẻo, tràn đầy thanh xuân phơi phới.

Nhưng ánh mắt Ninh Tụng vẫn bị thu hút bởi nam sinh đứng giữa đám người.

Cậu ta có mái tóc bạc trắng nổi bật, một chân đạp lên hồ nước, đang cột dây giày, mang đôi tất đá bóng trắng, quần đùi thể thao xám, lộ đôi chân dài rắn chắc, mặc áo hoodie rộng thùng thình. Cậu ta liếc nhìn Ninh Tụng một cách thờ ơ, rồi lại quay đầu, bật vòi nước rửa tay.

Vẻ đẹp tựa như một ngọn lửa rực rỡ trong ban ngày, rực cháy dưới ánh mặt trời.

Thịnh Diễm!

Là Thịnh Diễm mà ai cũng phải ngước nhìn.

"Chu học trưởng, đây là học sinh mới à?" Một nam sinh ôm quả bóng lớn tiếng hỏi.

Cậu ta trông rất điển trai, cười để lộ hai má lúm đồng tiền, mồ hôi rịn ra khắp trán.

Chu Luật gật đầu, ánh mắt lướt qua Thịnh Diễm, cười nói: "Cùng lớp với các cậu," sau đó bổ sung thêm một câu, "Cậu ấy là học sinh đặc biệt."

Thế nhưng Thịnh Diễm dường như chẳng hứng thú gì với điều này, trong khi những người khác nghe nói cậu ta chính là học sinh đặc biệt thì lập tức nhìn Ninh Tụng thêm vài lần.

Ninh Tụng có mái tóc chải gọn gàng, mặc chiếc áo khoác đen đã bạc màu ở cổ áo, quần kaki có vẻ cũ kỹ, nhưng đôi giày thể thao mới tinh lại chẳng mấy hợp với bộ trang phục.

Dáng vẻ này thực sự không bắt mắt, thậm chí còn bình thường hơn cả bình thường. Năm ngoái trường này cũng từng có hai học sinh đặc biệt, trong đó có một người vừa thấp vừa đen, để lại ấn tượng rất khó quên.

Khi Ninh Tụng và Chu Luật đi xa, một nam sinh khác xách theo bộ đồ thể thao từ sân bóng chạy tới, thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Ninh Tụng, liền hỏi: " Anh Nguyên , các cậu đang nhìn ai vậy?"

Nam sinh được gọi là anh  Nguyên  khinh miệt nhìn Ninh Tụng: "Một món đồ chơi mới thật đáng thất vọng."

"Chờ đợi một học sinh đặc biệt lâu như vậy, kết quả chỉ đến một người như thế này."

"Chờ đợi?" Thịnh Diễm lau tay ướt, thản nhiên nói, "Rảnh rỗi thì tập bóng nhiều lên đi, kém cỏi mà lại quan tâm đến những chuyện vô bổ."

Lê Thanh Nguyên cười: "Nếu là một cậu trai đẹp thì mới thú vị, có khi Lý Mực cùng Tần Dị sẽ đấu đá vì cậu ta cũng nên."

Nhưng nhìn hiện tại thì, thật đáng tiếc.

Thượng Đông Công Học tuyển học sinh đặc biệt chia làm hai loại: một loại là có gia cảnh giàu có, vào trường nhờ quan hệ, mượn danh học sinh đặc biệt để được nhận vào. Loại này thì còn ổn. Loại còn lại mới là học sinh đặc biệt thật sự, và số phận của những người này thường chẳng hề may mắn. Trừ những người thật sự ưu tú, còn lại đều chỉ có hai kết cục: hoặc là trở thành đồ chơi cho các thiếu gia, hoặc là học lực bình thường, ngoại hình bình thường, không thể hòa nhập vào thế giới của giới nhà giàu. Mỗi trường đều có những người đứng ở đỉnh kim tự tháp, và tự nhiên cũng có những người đứng dưới đáy.

Và học sinh mới đến này rõ ràng thuộc loại thứ hai.

Cậu ta không đủ để gây ra bất kỳ tranh chấp nào, nhưng chắc chắn sẽ là kẻ đứng dưới cùng trong toàn trường.

Lê Thanh Nguyên nhìn bóng dáng mờ nhạt của Ninh Tụng dần khuất xa, nói: "Hy vọng cậu ấy sẽ không phải chịu đựng những ngày quá bi thảm sau này!"

Lời tác giả muốn nói:

Mặt trời lặn, ánh nắng vàng óng phủ lên con đường thánh Di Kim, một chiếc xe thể thao Aston Martin chầm chậm bám theo bước chân Ninh Tụng đang đeo cặp đi về nhà. Trong một ngày mưa, khi được người ta đưa về, Ninh Tụng nhìn thấy một bóng người ngồi trước cửa nhà mình. Trong cơn hỗn loạn của thành phố ngầm, hai nam sinh lao qua đám đông để chạy đến bên cậu, một người trong đó nắm chặt lấy tay cậu. Sau đó là những khoảnh khắc tuổi trẻ sôi động, Ninh Tụng đeo mặt nạ tham gia buổi giả vũ hội, vẻ mặt phấn khích tràn đầy sức sống, nhảy múa giữa đám đông, ánh mắt vô số người đều dõi theo cậu.

Trong ánh sáng lập lòe của vũ trụ đèn, chai bia xoay nhanh trên bàn, sân thi đấu sôi động đầy thanh xuân, buổi biểu diễn với hàng vạn người chen chúc, những tiếng thở hổn hển trong bóng tối, những cái ôm chặt, áo gió tung bay, mở ô che mưa… Rồi sau đó là tiếng pháo hoa nổ trên bầu trời đêm, có ai đó đứng sau lưng cậu, che mắt cậu lại, cúi đầu nhẹ nhàng vùi vào vùng cổ trắng ngần của Ninh Tụng trong sự đam mê.

Cuối cùng là cảnh ai đó quay vlog, ghi lại những khoảnh khắc từ lúc cậu chỉ là một cậu nhóc nhút nhát đến khi trở thành trung tâm của sự chú ý, từ cậu học sinh bình thường trở thành người xuất sắc, rồi sau đó trở thành người nổi bật , mỗi nụ cười, mỗi cái liếc mắt đều khiến người ta say mê.

Khi màn ảnh ngoài có người lớn tiếng gọi: “Ninh Tụng.”

Ninh Tụng – người đứng đầu của bốn đại công học, quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn vào màn hình, như mùi hương hoa hồng, xinh đẹp đến mê hoặc.

Bắt đầu câu chuyện thôi nào, lần này thật sự là một vạn nhân mê, những người theo đuổi, kẻ ái mộ không ngừng nối đuôi nhau. Đây sẽ là câu chuyện về quá trình nhân vật chính từ một người bình thường dần trở thành đó hoa của cả ngôi trường, gây nên bao sóng gió trong trường nam sinh này!

Hãy đồng hành cùng tôi nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play