Tô Lưu Nguyệt hồi thần, ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Chu Vân Khắc. Cô lắc đầu nói, “Không hẳn là phát hiện gì, vừa nãy ta đã tìm thấy một cành liễu trong di vật của Chu Hạo và một cánh hoa sen tàn trong di vật của Vệ Dũng. Ta chỉ cảm thấy không quen khi hộp của Thạch Đô Úy chỉ có mỗi lá thư, không có thứ gì khác.”
“Có lẽ thực sự là ta đã nghĩ nhiều, cành liễu và cánh hoa sen chỉ là tình cờ rơi vào thôi. Chúng ta hãy xem di vật của người chết cuối cùng đi.”
Nói xong, cô dứt khoát đóng lại hộp của Thạch Thái và bước tới hộp cuối cùng, mở ra.
Bên trong hộp có một lá thư và một bộ quần áo mới tinh, Tô Lưu Nguyệt không khỏi nhướng mày.
Chu Vân Khắc bước tới đối diện cô và nói, “Chung Vệ Lai có xuất thân khá giả, lúc nhỏ đã từng đi học, nên biết viết chữ. Bộ quần áo này là do mẹ già ở nhà may và nhờ người mang tới cho hắn khi hắn gia nhập quân đội. Gia đình rất thương yêu hắn ta, mẹ già của hắn còn thường xuyên gửi quần áo và giày tất mới cho hắn.”
“Bộ quần áo này là thứ cuối cùng mẹ há s gửi cho hắn trước khi hắn chết. Lúc đó, hắn đã không thể ra trận được nữa, nhưng vì sợ gia đình lo lắng, hắn đã giấu kín chuyện này.”
Phong Dương không thể nhịn được mà trầm giọng nói, “Gia đình hắn đến Tân Kinh hai ngày sau khi hắn qua đời, nhưng lại bỏ lỡ gặp hắn. Đến giờ, họ vẫn rất hối hận.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT