Ở lại Phong cư, Thư Mộng tự tay giúp Cổ Ly thay thuốc, lau rửa hằng ngày. Cổ Ly cũng rất hài lòng với việc đó. Hai người ngày ngày bên nhau không rời, trên dưới Cổ gia không ai không biết, càng phải dốc sức điều tra vụ việc xảy ra ở Phong châu.
Cổ Ly cởi trần ngồi ngả người trên giường, Thư Mộng chấm thuốc mỡ thoa cho hắn. Thuốc vừa chạm người, hắn đã xuýt xoa vì đau.
“Hai hôm trước không đau, hôm nay mới đau là cái kiểu gì?” Thư Mộng tức tối lườm Cổ Ly, nhẹ tay đi một chút.
Cổ Ly quay ra bảo nàng: “Bây giờ không có người.”
Thư Mộng nhíu mày: “Thế ta không phải người à?”
Vết thương đau nhói, Cổ Ly vội nắm lấy bàn tay còn lại của Thư Mộng, cười hì hì: “Từ lâu ta đã chẳng còn tí thể diện nào trước mặt nàng rồi, có mất thêm tí nữa thì cũng có sao.”
Nghe Cổ Ly lý luận thế, Thư Mộng nhoẻn cười: “Chàng rõ thật…Đều là người nhà, việc gì phải giả bộ như thế?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT