“Để ta ra chỗ bọn họ….Giải thích….”
“Bọn họ không nghe đâu.” Thư Mộng khẽ thở dài một hơi. Ở đây chỉ có mình nàng tự nguyện tương trợ Hoa Danh, bởi tộc Giá Huyên bọn họ mới là người thiếu nợ Hoa gia. Nàng giũ giũ bộ quần áo ướt, chuẩn bị ra ngoài cửa giúp Hoa Danh giải quyết rắc rối.
Vén mành cửa, vừa tiến lên vài bước, bên cạnh liền nhoáng lên một bóng người lướt ra khỏi cửa chính, Thư Mộng kinh ngạc, phát hiện Điệp Y không biết từ khi nào đã đứng ngoài cửa.
“Bọn họ xui tận mạng rồi, chọc đúng chỗ bực mình của Điệp Y.” Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y mặt mày lạnh băng, đằng đằng sát khí xông ra ngoài, liền nhíu mày cười bất đắc dĩ.
Cổ Ly nghe vậy quay đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên, Lâm Dã đứng cạnh đó mỉm cười giải thích: “Phu nhân bị tiểu thiếu gia và tiểu thư phiền hà khủng khiếp, thành ra rất mẫn cảm với tiếng gào thét ồn ào, phát khùng lên là chuyện dễ hiểu.” Cụm từ “phát khùng lên” này hắn học lỏm từ Điệp Y.
Cổ Ly biết lai lịch cháu dâu mình không đơn giản, nên với những từ ngữ lạ tai của nàng cũng không tra hỏi phiền phức, chỉ thở dài thay cho chúng thôn dân ngu muội, phen này gặp phải Điệp Y, bọn họ sẽ được tiếp đãi rất “chu đáo”.
Điệp Y vụt ra ngoài như một cơn gió, nháy mắt đã đứng sừng sững trước mặt mấy người đầu đoàn của đám thôn dân. Bọn họ chỉ thoáng thấy một bóng người, đã ngã lăn quay ra đất. Điệp Y trở tay túm lấy áo trưởng thôn, nhấc bổng ông ta lên, ném ra đằng sau, rồi phi thần về cửa nhà, lạnh lùng nhìn mấy kẻ ngạo mạn mồm loa mép giải bị mình đánh ngã xuống đất. Cần gì phải làm những việc vô nghĩa chứ, cứ dùng hành động mà giải quyết mới là lẽ phải.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT