Đêm đen đặc, Thư Mộng và Cổ Ly đi theo Diệp, trong bóng đêm lần đường thận trọng tránh đụng phải người khác. Quanh co hồi lâu, họ đặt chân đến một góc khuất hẻo lánh của Dục Vọng thành.
Bọn lính canh đã hôn mê bất tỉnh, Cổ Ly và Thư Mộng đi theo Diệp xuống một hang động ngầm. Ánh đèn đuốc ảm đạm rọi xuống, cánh cổng lớn chậm chạp hé ra. Cổng vừa mở, họ đã bị chói mắt bởi ánh sáng vàng kim, quang cảnh sáng như ban ngày vậy. Thư Mộng và Cổ Ly cùng nhìn nhau kinh ngạc.
“Kìa thúc gia.” Cổ Ly vừa bước một chân vào hang đã nghe tiếng thốt mừng.
Cổ Ly nhìn về phía tiếng động, Hồng Tịnh đã bổ nhào đến, hai mắt cậu ta tròn xoe đầy kinh ngạc. Hồng Tịnh ăn mặc lành lặn như bình thường, mặt mũi cũng tươi tỉnh, không có dấu hiệu gì là bị tra tấn. Cổ Ly bèn trêu: “Thằng nhóc mi chưa chết à?”
Hồng Tịnh ôm choàng lấy tay Cổ Ly, hớn ha hớn hở. Bị hắn trêu thì cậu ta cười tít: “Sao mà dễ “ngỏm” thế được, con là con gián bất tử mà. Hơn nữa con biết chủ nhân nhất định sẽ đến cứu con, giờ chẳng phải thúc gia đã đến rồi sao, hí hí.”
Cổ Ly gõ đầu Hồng Tịnh: “Thúc gia đây không phải do Điệp Y nhà mi phái tới đâu nhé. Oắt con nhà mi đừng lúc nào cũng Điệp Y. Lần này chủ nợ của mi là ta đấy, ta bôn ba dặm đường đến cứu mi, từ rày liệu hồn mà ngoan ngoãn với ta, không là ta lột da mi đấy.”
Hồng Tịnh nghiêng đầu cười toe toét: “Hồng Tịnh xin đa tạ thúc gia, về sau nếu chủ nhân và thúc gia xích mích, con nhất định sẽ nói giúp thúc gia ạ.” Hồng Tịnh vốn theo hầu Điệp Y, nhưng vì vai vế của Cổ Hạo Nhiên nên cậu phải gọi Cổ Ly là “thúc”, lại ngại thân phận không tương xứng nên thêm một chữ “gia” cho trang trọng, thành ra kiểu xưng hô nửa mùa này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play