Đã mười ngày đường, ngoài việc giải quyết nhu cầu cá nhân ra, bọn người Cổ Ly hoàn toàn không được xuống xe, Cổ Ly và Thư Mộng chỉ có thể phán đoán đoàn xe vẫn theo hướng Tây mà đi. Đường về phương Tây càng lúc càng hoang vắng cô quạnh, cây cối xanh tươi dần thế chỗ cho cát vàng rợn ngợp.
Chênh lệch nhiệt độ trên sa mạc giữa ngày và đêm cực kì lớn. Vào mùa này, ban ngày có mặt trời còn đỡ, ban đêm lạnh khủng khiếp. Cả đoàn bị tra tấn bởi cải lạnh thấu xương.
“Sao lại có những lúc lạnh thế này nhỉ, tay ta mất cảm giác rồi.” Thư Mộng liên tục chà sát hai bàn tay vào nhau, thời tiết này mọi khi nàng có cả núi người hầu hạ nàng, lo cho từ lò sưởi đến áo choàng, áo ấm. Giờ nàng chỉ có độc một bộ quần áo thường ngày, lại gặp phải hoàn cảnh nhiệt độ chênh lệch lớn đến như thế này, dù có lửa để sưởi, nhưng nàng vẫn phải rúc vào lòng Cổ Ly.
Cổ Ly khẽ cười: “Đồ kiến thức hẹp, cái gì cũng không biết.”
Thư Mộng vung tay lên đánh Cổ Ly. Bị nhốt mãi trong bóng tối, khả năng nghe gió đoán hướng của Cổ Ly tiến bộ lắm, tay Thư Mộng chưa đến nơi hắn đã bắt được. Hắn vừa cười vừa nhét tay nàng vào trong áo mình, áp lên lồng ngực nóng hổi.
Thư Mộng rung động, cảm giác hai bàn tay lạnh cóng của mình như được bao bọc bởi một ngọn lửa, chẳng những sưởi ấm đôi tay mà len lỏi cả vào tim nữa. Thư Mộng không kìm được, ngước mắt lên nhìn Cổ Ly, tuy không thấy rõ mặt Cổ Ly, nhưng nàng có thể tưởng tượng ra nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi hắn, vừa đẹp trai lạ thường vừa hút hồn ghê gớm.
Thật lâu sau, nàng mới từ từ nói, giọng hơi ngượng ngùng: “Ngươi làm gì đây? Ta không nhận tình cảm của ngươi đâu.” Bởi đang kẹt trong hoàn cảnh hiểm ác khó lường, Thư Mộng không xưng bổn hoàng với Cổ Ly nữa, chỉ xưng “ta” như người bình thường thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT