Tĩnh lặng. Không có lời nào có thể phá vỡ không khí căng thẳng trong phòng. Trịnh Trinh đứng đó, trái tim dâng lên từng cơn sóng ngầm. Ngọc Gia Cầm đang quay mặt đi, nhưng cánh tay nàng khẽ run, giống như chỉ cần một chút tác động nữa sẽ khiến mọi thứ vỡ tan. Trong khi đó, Vũ Tịch, dù chỉ là một linh hồn trong cơ thể của Ngọc Gia Cầm, lại có thể phát ra những lời nói đầy thách thức và lạnh lùng, như thể không hề có sự ràng buộc nào giữa nàng với Trịnh Trinh.
Trịnh Trinh cảm thấy như bị mắc kẹt trong một cuộc đấu tranh tâm lý mà cô không thể kiểm soát. Một phần trong cô muốn tiến lại gần, muốn an ủi Ngọc Gia Cầm, nhưng một phần lại muốn hiểu rõ sự thật, muốn biết cái gì đang thực sự diễn ra trong lòng nàng. Cô không thể tiếp tục mơ hồ mãi thế này.
“Ngọc Gia Cầm,” Trịnh Trinh cất tiếng, giọng nói kiên quyết nhưng cũng đầy dịu dàng, “Ngươi đang giấu ta điều gì? Ngươi không cần phải sợ ta. Ta sẽ không trách ngươi đâu.”
Cái tên Ngọc Gia Cầm vang lên như một lời nhắc nhở đau đớn với nàng. Ngọc Gia Cầm khẽ rùng mình, đôi vai hơi co lại, như thể sợ phải đối diện với sự thật mà chính nàng cũng không thể chấp nhận. Một lúc lâu trôi qua, cuối cùng nàng quay lại, đôi mắt ngập tràn những cảm xúc mà ngay cả nàng cũng không biết phải gọi tên là gì.
“Trịnh Trinh…” Nàng khẽ thì thào, giọng nói yếu ớt, “Ta không xứng đáng với tình cảm của ngươi.”
Trịnh Trinh đứng bất động, lòng thắt lại. Những lời đó như một nhát dao đâm vào tim nàng. Làm sao có thể nói rằng nàng không xứng đáng? Chẳng phải nàng đã là người duy nhất bên cạnh Ngọc Gia Cầm suốt những ngày tháng qua sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT