Chương 6: Mặc cả là niềm vui
Diêu Hình Lâm cảm nhận được có người nhìn mình chăm chú. Ánh nhìn không chút che giấu nào. Hắn không cần quay lại cũng biết là ai luôn rồi. Chính là cậu trai tuổi chắc tầm mười lăm, từ lúc lên xe không ngừng nhìn về phía hắn.
"Vị huynh đài này có nhớ ta không?"
“Thứ lỗi tại hạ không nhớ."
Thật ra hắn có nhớ đấy. Dù sao chàng trai này khá đặc biệt. Tuổi còn nhỏ nhưng hai mắt sáng ngời như sao, tinh thần phóng khoáng khác hẳn người trong thôn, trong ngực lại mang theo một bọc bánh bao dễ thương.
“Ta tên Hạ Thanh, năm nay đã mười bảy tuổi. Đây là con trai ta Hạ Trúc. Huynh đài tên gì vậy ?"
“Tại hạ Diêu Hình Lâm, đã hai mươi.”
“Vậy tiểu đệ phải gọi một tiếng huynh một tiếng đại ca rồi. Ta thấy huynh lạ mặt lắm, là người của thôn bên sao?"
Nam tử ở thời đại nay gần hai mươi mà chưa có con tính ra là đã trễ lắm rồi. Hạ Thanh chớp mắt mong đợi. Diêu Hình Lâm không đáp lời nhưng Vương Tiết thẩm đã nhanh chóng đáp.
“Thằng bé này là họ hàng xa với nhà thẩm. Nó ấy nha.. tới tuổi này chưa chịu lấy vợ, bị cha mẹ nó ghét bỏ nên ném tới nhà ta dạo cảnh thôn quê ít vòng. Nên hôm nay chúng ta mới có người đánh xe trâu cho đó.”
“Ây da.. tuổi này mà chưa thành gia lập thất sao?”
“Hay tôi làm mai con họ hàng cho thằng bé được không?”
“Bà thím này.. không thấy cậu ấy là người trấn trên sao? Chắc chắn là chướng mắt gái quê chúng ta rồi.."
Hạ Thanh nghe được thông tin cần thiết thì trong lòng sướng rơn. Hai mắt long la lóng lanh như nước. Cậu nhớ thế giới này vẫn chấp nhận đoạn tụ, tuy không phổ biến lắm nhưng không đến nỗi bài xích. Chẳng phải là thời của cậu tới rồi hay sao.
Hạ Trúc đã tỉnh, lập tức tìm đến mùi hương quen thuộc của phụ thân. Tuy chưa được bao lâu nhưng bé con đã ý thức được ai tốt với mình, ủn mông tìm kiếm Hạ Thanh.
“Phụ thân đây. Con ngoan."
Hạ Thanh cũng biết con bám mình nên nhanh tay đón lấy bé từ trong lồng ngực của vợ trưởng thôn. Hắn dỗ dành bé con, chỉ một lúc trên xe đã vang lên tiếng cười khúc khích trong trẻo của trẻ con.
Mấy người ngồi xe trâu gần đó liền gật gù. Không ngờ người như Hạ Thanh lại có thể hoà hợp với con nít thế kia. Diêu Hình Lâm nghe tiếng Hạ Thanh nói chuyện với con cũng tò mò dỏng tai lên nghe.
Nội dung thật sự rất không đâu vào đâu, chỉ là mấy câu chuyện vặt vãnh nhưng lại có sức hút kì lạ.
Tới trấn trên, mọi người hẹn canh giờ họp mặt rồi tản nhau ra. Hạ Thanh cũng nhanh chóng hỏi thăm đường xá đi tới chỗ họp chợ. Trước tiên cậu ghé vào một quán hoành thánh, gọi cho mình một chén rồi xin cái chén không, đổ cháo đã nấu từ sáng ủ ấm trong ống trúc ra, đút cho bé con.
Hạ Trúc vừa tỉnh dậy đã đói bụng, ăn cháo tôm nõn càng thêm hăng say, cái miệng chóp chép nom dễ thương mà ngon miệng cực kì. Mùi thơm từ cháo bốc lên làm mọi người đang ăn hoành thánh cũng phải thòm thèm. Chủ quán nhìn thấy chàng trai trẻ mà có thể chu đáo đến vậy lập tức khen.
“Cậu giỏi quá. Đây là con của cậu sao?"
“Vâng, đây là con trai của cháu ạ.”
Đợi Hạ Trúc chén sạch bữa sáng, Hạ Thanh mới bắt đầu ăn. Chỉ là bé con hiếu động, tuy no bụng nhưng vẫn muốn nếm thử hoành thánh trong chén cậu.
"Con còn nhỏ, chưa ăn cái này được đâu. Đợi con lớn chút rồi phụ thân dẫn con đi ăn nhé.”
“Ya y nha....”
Đây là không chịu, muốn ăn liền đây mà.
“Để tôi giữ bé, cậu ăn đi.”
Diêu Hình Lâm không biết xuất hiện từ khi nào, đã ngồi ở đối diện, đưa tay ra muốn trông hộ Hạ Trúc. Hạ Thanh mừng thầm, cầu còn không được, nhanh chóng nhét con trai mình vào lòng hắn.
“Đa tạ đại ca.”
Diêu Hình Lâm thích thú nhìn Hạ Trúc uốn éo trong ngực mình. Bé con có vẻ không thích khí thế quá mạnh mẽ của hắn nên khuôn mặt méo xẹo, lại còn dùng tay liên tục đẩy mặt hắn ra.
Hạ Thanh đang ăn nhìn mà phì cười. Cái sự tương phản này đáng yêu quá đi. A Mì trong lòng thì âm thầm phun tào.
“Kí chủ.. người bớt mê trai lại. Chúng ta còn có đại sự cần phải làm đó.”
Sau khi Hạ Thanh ăn xong thì Hạ Trúc cũng được giải thoát khỏi người mà nó coi là "ông kẹ”, về lại lồng ngực ấm áp của cha mình.
“Cậu đi mua gì thế?"
“Tôi đi mua ít gà và hạt giống. Mảnh vườn trước sân trống nên tôi định trồng ít rau với nuôi thêm gà lấy trứng.”
“Vậy để tôi giúp cậu xách đồ. Cậu bế theo bé con không tiện.”
“Đa tạ đại ca. Để hôm nào tôi mời đại ca một bữa nhé.”
Hạ Thanh tung tăng đi phía trước, cậu nhìn ngắm các sạp hàng bên đường. Tiếng mời gọi mua hàng, tiếng trả giá, đủ thứ mùi hương hoà trộn vào nhau. Hoá ra đây chính là không khí chợ làng quê trong truyền thuyết. Cậu ghé sạp này coi, lại ghé sạp kia xem tình hình giá cả. Diêu Hình Lâm đi phía sau thì lắc đầu.
Quả nhiên vẫn là trẻ con.. ham chơi a..
Nhưng chỉ lượn một vòng chợ, Diêu Hình Lâm lại phát hiện bản thân sai rồi. Không có đứa trẻ con nào có cái miệng dẻo quẹo, trẻ giá thần sầu như thế. Mặc cả mạnh đến mức Diêu Hình Lâm mấy lần định bỏ chạy vì sợ người ta lấy chổi đuổi đi rồi.
“Tỷ tỷ... muối, dầu này bán như thế nào ạ?"
"Ai da.. tỷ tỷ gì chứ? Muối này một văn một gói nhiêu này. Dầu thì một văn một túi như này.”
“Vị tỷ tỷ này, ta mua nhiều tỷ giảm cho ta chút ít nhé. Ta lấy ba gói muối, hai túi dầu, ba văn được không ạ?"
Trực tiếp chém hai văn. Bén ngót không một động tác thừa.…
Diêu Hình Lâm cũng không biết sao, nhưng bằng một cách thần kì nào đó, ban đầu thẩm thẩm bán gia vị kia không chịu, nhưng sau cùng Hạ Thanh vẫn mua được ba túi dầu ba gói muối với giá 4 văn tiền mà người bán lại tươi cười đầy mặt. Hắn nhìn cậu đầy thắc mắc khi cậu bỏ thành quả của mình vào trong sọt đựng.
“Chúng ta đi tiếp nào.”