Vương Bình thu hồi nhiều suy nghĩ trong đầu, tiếp tục nhìn vào màn hình.

Theo ánh mắt chăm chú của hắn, các chữ viết trên màn hình lại lần nữa hiện ra.

‘Kế tiếp, ngươi nhớ tới tông chủ Kiếm Linh tông và vợ hắn cũng là cá mè một lứa, cho rằng bọn họ cũng có khả năng ra tay, âm thầm hỏi thăm tin tức, muốn điều tra tông chủ Kiếm Linh tông.’

‘Thế Nhưng, tông chủ Kiếm Linh tông đã chú ý tới hành vi của ngươi, cực kỳ kinh sợ, chất vấn ngươi vì sao điều tra hắn. Ngươi không hề che dấu, trực tiếp chất vấn. Đối với chuyện này, tông chủ Kiếm Linh tông kinh ngạc, hắn không hiểu làm thế nào ngươi biết hắn đang truy tìm tung tích của Xích gia. Tuy nhiên, tông chủ Kiếm linh tông cảm thấy rằng nếu tìm được Xích gia, sớm muộn gì hắn cũng phải nhờ ngươi luyện đan, cho nên hắn thừa nhận rằng đang truy tìm, nhưng không thu hoạch được gì.’

‘Ngươi nghe được những lời của tông chủ Kiếm Linh tông, ngươi nghi ngờ không thôi. Ngươi hoàn toàn không biết, nếu không phải tông chủ Kiếm Linh tông âm thầm ra tay, rốt cuộc là ai có thể làm được tất cả những điều này.’

‘Rất nhanh, ngươi đã bình tĩnh lại, nghĩ đến bí mật của Xích gia, rơi vào im lặng.’

‘Tông chủ Kiếm Linh tông lại nói, hy vọng ngươi có thể giữ bí mật. Đối với việc này, ngươi chọn bỏ qua.’

‘Rất nhanh, toàn bộ thiên hạ đều biết Lý gia bị ngươi diệt, tất cả mọi người đều vô cùng chấn động, không nghĩ tới ngươi hung tàn tàn nhẫn như vậy. Đồng thời, Lưu Vũ người đã thành lập Thục quốc rất bất mãn với ngươi, bởi vì Lý gia đứng cùng trận tuyến với hắn, bây giờ Lý gia bị tiêu diệt, thế lực của hắn phải nói là gặp suy yếu. Tuy nhiên, Lưu Vũ nhớ thân phận của ngươi là Thái thượng trưởng lão cùng luyện đan sư tứ phẩm ở Kiếm Linh tông, vì vậy cũng không thể trách ngươi cái gì.’

‘Không chỉ Lưu Vũ âm thầm bất mãn với ngươi, mà thậm chí tông chủ Kiếm Linh tông còn tức giận hơn. Bởi vì vợ hắn là người của Lý gia, Lý gia tương đương với vây cánh thế lực của hắn. Còn vợ tông chủ thì càng hận ngươi thấu xương, hận không thể ăn thịt uống máu ngươi.’

‘Hai người muốn xử trí ngươi, để Thái thượng trưởng lão thẩm phán. Về điểm này, ngươi thản nhiên nói Lý gia giết đồ đệ nhà ta, đáng chết. Thái thượng trưởng lão vô cùng giật mình. Cuối cùng, ngươi nói ra đầu đuôi câu chuyện, Thái thượng trưởng lão hai mặt nhìn nhau, không ngờ lại có chuyện cũ như vậy, không ngờ tông chủ và Lý gia cấu kết với nhau để làm rất nhiều chuyện.’

‘Tông chủ tức giận, dựa vào lý lẽ biện luận. Người trong phe tông chủ cũng ủng hộ tông chủ, cảm thấy ngươi vô cùng tàn nhẫn. Nhưng Thái thượng trưởng lão ngươi không ưa đảng phái của tông chủ, đã ủng hộ ngươi. Cuối cùng, hai bên tranh chấp mặt đỏ đến mang tai, không bệnh mà chết.’

‘Tông chủ cùng vợ tông chủ hận ngươi thấu xương, bắt đầu tính kế trừ khử ngươi, nếu không bọn họ sẽ cảm thấy bất an trong lòng. Mà ngươi cũng đang suy nghĩ làm thế nào để tiêu diệt được đôi cẩu nam nữ này.’

‘Năm 502 lịch Đại Hạ, tam quốc diệt vong, chỉ còn sót lại Thục Vương Lưu Vũ và Ngô Vương Tôn Thường. Lúc này, tổng dân số của hai nước cộng lại, đã giảm từ trăm triệu ban đầu ở Đại Hạ xuống còn hơn ngàn vạn. Đừng nói đến người thường thương vong cực lớn, cho dù là tu sĩ Tiên Thiên cảnh và Linh Nguyên cảnh, cũng khó có thể bảo vệ mình, thương vong vô cùng nghiêm trọng.’

‘Mặc dù vậy, hai quốc gia vẫn không có ý định ngừng chiến tranh, không chiếm đoạt được đối phương, thề không bỏ qua. Còn ngươi, nhìn thấy sinh linh đồ thán, chỉ biết uống rượu trước mộ người bạn thân Bạch Thiên Hồng, cảm thấy thất vọng mất mát, cô đơn hối hận nói nhừng lời như ‘Nếu như ngươi còn sống, thiên hạ đã sớm an bình’.’

‘Năm 503 lịch Đại Hạ, Thái thượng trưởng lão mạnh nhất Kiếm Linh tông, sư phụ Bạch Thiên Hồng không thể khoanh tay nhìn hai quốc gia tiếp tục giao tranh, cảm thấy có dấu hiệu vong tộc diệt chủng hiện ra, hắn dẫn đầu từ bỏ lập trường trung lập ngàn năm của Kiếm Linh Tông, lựa chọn xuất thế, giúp Thục quốc đối phó Ngô quốc.’

‘Có số lượng lớn cường giả Kiếm Linh tông gia nhập, cán cân chiến thắng lập tức nghiêng về phía Thục quốc, thiên hạ Đại Hạ dường như yên bình trở lại.’

‘Tuy nhiên, ngay khi Thục quốc vừa đánh bại Ngô quốc, tiến hành đại thống nhất, tông chủ Kiếm Linh tông cấu kết với dị tộc, bắt đầu xâm lược. Dị tộc xâm lược, đốt phá, giết chóc, cướp bóc, không chuyện ác nào không làm, coi dân Thục quốc như cừu hai chân mà ăn thịt, có thể nói là vô nhân tính. Điều này khiến Thục Vương Lưu Vũ vô cùng tức giận, ráo riết huy động dốc hết sức trấn áp.’

‘Thế nhưng, bởi vì dị tộc mạnh mẽ, mà đất Đại Hạ chiến loạn nhiều năm, mặc dù đã thống nhất giang sơn lần nữa, nhưng đã sớm mất đi sự cường thịnh, sức mạnh cực kỳ suy yếu, đương nhiên không thể là đối thủ của dị tộc. Đối với điều này, Thục Vương Lưu Vũ chỉ có thể mời Kiếm Linh tông ra tay, hỗ trợ đối phó dị tộc.’

‘Đối mặt với sự hung hãn ngang ngược của dị tộc, toàn bộ Kiếm Linh tông đều phẫn nộ, tất cả Thái thượng trưởng lão đều xuống núi muốn trấn sát dị tộc. Cùng năm đó, ngươi xuống núi hái thuốc. Tông chủ Kiếm Linh tông cười lạnh, bí mật liên lạc với dị tộc, bán ngươi cho dị tộc.’

‘Sau đó, tồn tại mạnh mẽ của dị tộc ra tay, muốn ngươi thần phục làm người luyện dược cho dị tộc. Ngươi tranh tranh thiết cốt, sao có thể nương nhờ vào dị tộc. Cuối cùng, ngươi chết trận sa trường.’

‘Vì cái chết của ngươi, lần mô phỏng này kết thúc.’

“Kiếm Linh Tông trung lập suốt mấy ngàn năm sao? Xem ra phần lớn cao tầng Kiếm Linh Tông đều là người tốt.”

Vương Bình nhìn vào mô phỏng, ấn tượng với Kiếm Linh tông đã thay đổi rất nhiều, khá là bất ngờ.

“Nhưng mà, cho dù thế lực tốt như thế nào, cuối cùng cũng sẽ có vài con sâu bỏ rầu nồi canh. Tông chủ Kiếm Linh tông, không thể nghi ngờ chính là con sâu kia.”

Vương Bình nheo mắt lại, nghĩ đến tất cả hành động của tông chủ Kiếm Linh tông, mắt lộ ra sát ý. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play