Căn hộ cô thuê là một chung cư nhỏ, diện tích không lớn chỉ khoảng năm mươi mét vuông, nhưng cũng đủ cho một mình cô ở.
Cha mẹ cô đã gặp tai nan giao thông qua đời vào năm cô học lớp tám, cô được ông bà nuôi lớn, sau khi lên đại học thì ông bà cũng lần lượt qua đời.
Nói thế nào nhỉ, trên đời này đã không còn người nào khiến cô vương vấn.
Nghĩ tới đây, Từ Thanh Lê nhíu mày.
Chẳng lẽ là vì cô cô đơn một mình, nên mới có thể bị hệ thống chọn trúng để xuyên qua sao?
“Cậu nói xem có phải vậy không, hệ thống?”
Từ Thanh Lê không nghe được câu trả lời.
“Hệ thống câm điếc!”
Từ Thanh Lê thu dọn từ phòng ngủ ra tới phòng khách.
Ga giường, đệm, chăn, ghế lười, chỉ cần là đồ cô tốn tiền mua, thì ngay cả thùng rác cô cũng thu vào trong không gian.
Thu dọn xong phòng ngủ, phòng khách, cuối cùng là phòng bếp.
Cô phát hiện trong tủ lạnh ở phòng bếp có nhân thịt cô đã băm xong vào hôm qua.
Là nhân bánh bao.
Bánh bao nhân thịt sốt tương.
Còn mấy tiếng nữa mới xuyên qua, Từ Thanh Lê quyết định làm chút bánh bao màn thầu dự trữ trong không gian, đúng lúc có sẵn nguyên liệu.
Hơn nữa, dựa vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của cô, người bình thường sau khi xuyên qua thường không có cách nào nấu cơm.
Vì thế cô nên làm chút bánh bao màn thầu để sẵn trong không gian, tránh tới lúc đói không có cơm ăn.
Nói là làm.
Từ sau giờ trưa tới tận trước sáu giờ một chút, Từ Thanh Lê vẫn luôn ở trong căn hộ nấu cơm.
Cô hấp tổng cộng năm vỉ bánh bao lớn nhân thịt tương, năm vỉ màn thầu.
Màn thầu này còn là màn thầu có nhân, nhân đậu đỏ ngọt ngọt.
Làm xong bánh bao màn thầu thì cô thu dọn phòng bếp, những thứ cần thu vào không gian đều thu vào hết.
Cuối cùng là đi lấy chăn bông đã làm xong.
Chăn bông làm thủ công rất dày, hai cái hai người đắp đều là 5 ký một cái.
Chăn bông dày như vậy, cho dù cô xuyên tới ba tỉnh miền Đông Bắc cũng không sợ.
“Này, cô gái, tặng cháu vài cục len sợi!”
“Cảm ơn dì ạ!”
Lúc đi, chủ quán tặng cho Từ Thanh Lê ba cục len sợi.
Thứ này Từ Thanh lê không chuẩn bị vì trước đó cô có mua rồi, mua một thùng lớn đầy ắp.
Còn là len sợi cashmere, hồng, xanh da trời, xanh lá màu gì cũng có.
Lúc ấy cô mua là để đan khăn quàng cổ, nhưng mà vẫn luôn không có thời gian.
Cách lúc xuyên qua còn hai tiếng.
Từ Thanh Lê trả xe, nhìn trong thẻ còn hơn bốn trăm tệ, muốn tiêu cho hết.
Cô đi tới siêu thị trong khu chung cư, mua mười túi sữa bột nhãn hiệu lâu đời, còn có chút đồ ăn vặt, rồi trở về, tắm rửa nằm dài trên giường chờ xuyên qua.
Ai ngờ nhìn đồng hồ đếm ngược kia, cô lại ngủ mất.