[Ký chủ - Từ Thanh Lê - xuyên tới năm 70 - thời gian còn lại: 16 giờ 45 phút 23 giây.]
Đúng là gặp quỷ rồi!
Buổi sáng hôm nay, vừa mới mở mắt, trước mắt Từ Thanh Lê đã xuất hiện một hàng chữ như vậy.
Trong đầu cô cũng có thêm một không gian phụ cao ba mét, diện tích khoảng 100 mét vuông.
Không gian này cô đã dùng thử rồi, có thể giữ tươi đồ ăn.
Là một người yêu tiểu thuyết cuồng nhiệt, lại nhìn mấy hàng chữ gợi ý trước mắt, làm sao Từ Thanh Lê còn không hiểu rõ.
Cô đây là được hệ thống chọn trúng, sắp phải xuyên qua rồi, nơi xuyên tới còn thuộc những năm 70.
Chỉ là hệ thống được buộc định với cô có lẽ bị câm điếc, cô hỏi nó rất nhiều, nhưng đều không nhận lại câu trả lời nào.
Từ Thanh Lê nhìn đồng hồ đếm ngược trước mặt, quyết định không cãi nhau với hệ thống nữa.
Nhanh chóng đi tích trữ vật tư thôi!
Thời gian không còn nhiều lắm đâu, tránh cho cô xuyên qua lại không có gì trong tay.
Từ Thanh Lê mở di động, tra cứu số dư thẻ ngân hàng, trong thẻ còn tiền, cộng thêm cả tiền trong bao lì xì của Wechat thì cô có mười vạn tệ.
Đây là toàn bộ số tiền cô tiết kiệm được trong ba năm đi làm.
Làm bác sĩ trẻ vào nghề được mấy năm, sau ba năm tiết kiệm được mười vạn tệ là rất khá rồi, dù sao cô còn phải trả tiền thuê phòng, tiền ăn uống, mua quần áo, đồ trang điểm, đủ loại phí dụng.
Từ Thanh Lê thuê một xe vận tải nhỏ ở trên mạng, hẹn gặp nhau sau nửa tiếng nữa.
Tiếp đó, cô lấy giấy bút từ trong ngăn kéo ra, bắt đầu viết danh sách vật tư cần thu thập.
Những năm 1970, cái gì cũng thiếu.
Bột gạo, ngũ cốc, dầu mỡ, các loại trứng, các loại thịt, đủ loại thuốc, sữa rửa mặt, băng vệ sinh, khăn mặt các kiểu đều cần mua.
Lại không biết cô sẽ xuyên về thành phố hay nông thôn, cứ thu thập hết cho chắc ăn.
Từ Thanh Lê viết một lèo, sau đó mở wechat, tìm người phụ trách dược phẩm cho bệnh viện bọn họ, gửi cho người ta danh sách các loại thuốc mà mình cần, rồi nói rằng mình cần hàng gấp, giao hàng vào xế chiều hôm nay.
Đối phương báo lại không có vấn đề.
Nhìn đồng hồ cũng đã sắp tới giờ hẹn với tài xế xe vận tải, Từ Thanh Lê thay quần áo đàng hoàng, ra khỏi cửa.
Lúc này, người cho thuê xe vận tải cũng đã lái xe tới.
Tiền thế chấp cùng tiền thuê đều đã trả qua mạng, Từ Thanh Lê cầm chìa khóa xe, lái thẳng tới chợ.
Lúc đầu cô tính tới chợ bán sỉ lúa gạo trước, nhưng nếu không tới chợ bán thức ăn trước, thì thịt heo trong chợ đều sẽ bị nhóm bác gái đi mua thức ăn lúc sáng sớm cướp sạch.
Hiển nhiên, quyết định này của Từ Thanh Lê là sáng suốt.
Lúc cô tới chợ chưa có bao nhiêu người, có vài quán bán thịt heo còn chưa mở cửa.
Từ Thanh Lê đi tới trước một quầy bán thịt, vung tay lên nói: “Cháu mua hết chỗ thịt này của bác!”
Bác bán thịt kinh ngạc hỏi lại: “Hả, nhà cháu nấu cỗ sao?”
“Dạ vâng, em họ cháu kết hôn ạ!”
Từ Thanh Lê lập tức bịa chuyện.