Từ Vận Niên cố gắng duy trì vẻ ngoài bình thản khi Vương Nhã vẫn vững vàng bên cạnh, nhưng trong lòng nàng, từng cơn sóng ngầm không ngừng dậy lên. Cái cảm giác này, cái cảm giác mà nàng đã sống với nó từ rất lâu—sự giằng xé giữa việc muốn giữ chặt Vương Nhã và sự sợ hãi mãnh liệt rằng mình sẽ làm tổn thương cô ấy, không phải vì tình cảm, mà vì chính cái quá khứ u tối đã bám rễ trong nàng. Mỗi khi đôi tay của Vương Nhã siết lấy tay nàng, mỗi lần ánh mắt ấy nhìn nàng với sự quan tâm vô điều kiện, Từ Vận Niên lại càng cảm thấy mình như một người đang đứng trên bờ vực.
Lúc này, Vương Nhã bỗng dưng đứng dậy, không báo trước, khiến Từ Vận Niên giật mình. Cô ấy bước về phía trước, nơi có nhóm bạn học đang tụ tập. Từ Vận Niên nhìn theo, trái tim bất chợt thắt lại. Vương Nhã quá trong sáng, quá ngây thơ, và nàng thì lại không thể nào cản nổi những ánh mắt khác, những điều ngoài tầm kiểm soát. Một phần của nàng muốn đứng lên, kéo Vương Nhã lại gần, bảo vệ cô khỏi mọi thứ xung quanh. Nhưng một phần khác lại biết rằng càng làm như vậy, nàng càng tự làm mình thêm tổn thương.
Giữa đám đông, một cậu bạn của Vương Nhã, có vẻ là một người mới quen, đang đứng nói chuyện. Từ Vận Niên không thể nghe rõ họ đang nói gì, nhưng chỉ cần nhìn thấy cách cậu ấy đứng gần Vương Nhã, cái cách đôi mắt của cậu ấy không rời khỏi cô, nàng đã cảm thấy một cảm giác bất an dâng lên. Cái lo lắng ấy không phải là sự ghen tuông, mà là nỗi sợ hãi về sự mất kiểm soát. Vương Nhã có thể sẽ chẳng nhận ra những gì đang xảy ra, nhưng nàng thì không thể làm ngơ.
Khi người bạn ấy, một cậu nam có mái tóc hơi dài, bước đến gần Vương Nhã, không có gì ngoài những nụ cười tự nhiên và ánh mắt đầy sự tự tin, Từ Vận Niên bỗng cảm thấy như một vết cắt sâu vào tim. Không phải vì ghen, mà vì sự thật đằng sau cái mối quan hệ đơn giản này: nàng không đủ sức để giữ Vương Nhã lại. Cô ấy xứng đáng có một người có thể yêu thương cô mà không có quá khứ đau đớn, không có những vết thương mà chính nàng không thể chữa lành.
Từ Vận Niên cố gắng hít thở thật sâu, nhưng sự căng thẳng trong lòng lại càng dâng lên. Cô ấy không thể đứng nhìn Vương Nhã bị người khác tỏ tình, không thể thấy cô ấy mỉm cười, rồi nhận lời ai đó, vì nàng biết rằng một khi cô ấy bước ra khỏi vòng tay nàng, nàng sẽ chẳng thể níu kéo được nữa. Nhưng Từ Vận Niên lại không thể đứng lên ngay lúc này, không thể để lộ cảm xúc của mình trước mọi người. Nếu nàng làm vậy, chẳng phải lại càng khiến mọi thứ rối tung lên sao?
Lúc này, ánh mắt của Vương Nhã nhìn lên, vô tình gặp phải ánh mắt của Từ Vận Niên. Một giây, hai giây, rồi ba giây, mọi thứ như dừng lại. Vương Nhã mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự ngạc nhiên khi nhận ra sự quan tâm của Từ Vận Niên. Nhưng rồi, nụ cười ấy nhanh chóng trở lại dịu dàng, như thể không có gì bất thường xảy ra. Vương Nhã quay lại với cậu bạn kia, và chỉ một khoảnh khắc sau, Từ Vận Niên cảm thấy ánh mắt của cậu ta không rời khỏi cô ấy.
“Cậu thật sự đẹp, Vương Nhã,” cậu bạn nói, giọng ngập tràn sự chân thành. “Mình thật sự muốn mời cậu đi ăn trưa, không biết cậu có đồng ý không?”
Từ Vận Niên không thể nghe rõ từng lời, nhưng ánh mắt ấy, sự chân thành và tự tin của cậu ta khiến nàng cảm thấy như bị đánh thức khỏi một cơn mê. Làm sao cô ấy có thể không nhận thấy? Từng bước, từng cử chỉ của Vương Nhã, đều quá rõ ràng. Nhưng chính lúc này, Từ Vận Niên lại không thể thoát ra khỏi cái vòng xoáy của chính mình. Sự sợ hãi quá lớn, nỗi lo lắng về việc mất đi Vương Nhã như một cơn bão cuốn đi mọi lý trí của nàng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT