Từ Vận Niên cảm nhận từng nhịp đập của trái tim mình vang lên trong lồng ngực, như một lời cảnh báo, như một lời nhắc nhở. Cô ấy vẫn đang ở đây, trong vòng tay Vương Nhã, nhưng trái tim nàng lại không thể thật sự yên bình. Cảm giác ấm áp của Vương Nhã, đôi tay nhẹ nhàng vỗ về vai nàng, khiến một phần của Từ Vận Niên muốn ngã vào đó, tìm kiếm sự an ủi, muốn mọi thứ quay về bình yên như trước. Nhưng phần còn lại trong nàng lại khắc khoải, như một ngọn lửa không thể dập tắt.
Nỗi sợ hãi trong nàng ngày càng lớn dần, như một vết thương không bao giờ lành. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Vương Nhã, nàng lại càng cảm thấy mình đang đẩy cô ấy xa ra. Cô ấy xứng đáng có một người yêu có thể đáp lại tình cảm mà không phải mang theo quá nhiều vết thương, quá nhiều sợ hãi như nàng. Nhưng làm sao có thể bước ra khỏi cái bóng ấy?
Vương Nhã kéo Từ Vận Niên ngồi xuống chiếc ghế dài bên cửa sổ. Cô ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt không giấu nổi sự lo lắng. Cái cách Vương Nhã chăm chú nhìn nàng khiến lòng Từ Vận Niên càng thêm rối bời. Cô ấy không hiểu, không thể hiểu được rằng mỗi giây phút gần gũi như vậy lại khiến nàng cảm thấy mình đang đánh mất mình, một cách chậm rãi nhưng chắc chắn.
“Từ Vận Niên, có phải cậu đang sợ điều gì không?” Vương Nhã hỏi, giọng mềm mỏng, nhưng cũng đầy sự kiên định. “Cậu cứ tránh xa mình, làm mình không hiểu nổi.”
Từ Vận Niên không trả lời ngay lập tức, chỉ cúi đầu, lòng đầy mâu thuẫn. Cô ấy thật sự không hiểu sao? Không, nàng không thể để Vương Nhã hiểu. Mỗi từ nàng nói ra, mỗi hành động nàng thể hiện, đều có thể khiến cô ấy rời xa mình, và nàng không thể để điều đó xảy ra. Dù thế nào, dù có phải gánh chịu bao nhiêu đau đớn, nàng cũng không thể làm tổn thương Vương Nhã, không thể để cô ấy nhìn thấy sự thật.
“Không có gì đâu,” cuối cùng, Từ Vận Niên lên tiếng, cố gắng giữ giọng mình vững vàng. “Chỉ là mình không quen với những thay đổi gần đây. Tất cả chỉ là một chút lo lắng thôi.”
“Lo lắng? Nhưng mình không thấy cậu như vậy.” Vương Nhã khẽ nhíu mày, nhìn nàng bằng ánh mắt tràn đầy sự lo ngại. “Cậu không cần phải giấu mình. Đừng để sự lo lắng ấy ăn mòn cậu.”
Lời nói của Vương Nhã như một tia chớp, vạch rõ mọi điều trong lòng Từ Vận Niên. Cô ấy không thấy, nhưng trong ánh mắt ấy có sự kiên quyết, có sự trông đợi mà nàng không thể chối từ. Nhưng làm sao có thể đáp lại tình cảm ấy khi chính nàng không thể kiểm soát được bản thân mình? Cái bóng quá khứ vẫn ám ảnh, vẫn làm nàng không thể sống trọn vẹn trong giây phút này.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT