" Hoàng gia chủ ban nãy lãnh đạm như thế, thì ra cũng có bộ mặt này "
Sự chú ý của Lập Nhan lại hướng về phía cô gái ban nãy, trong mắt đều là ngưỡng mộ và tò mò. Cô gái đó không ngừng châm chọc về phía hắn, sắc mặt hắn vô cùng không vui. Người phụ nữ này không ai khác chính là người thừa kế của Quan gia, Quan Liễm Phượng. Cái đầm âu màu đỏ rượu tôn lên dáng vẻ kiều diễm của cô, Liễm Phượng chậm bước đi về phía Lập Nhan, nhìn qua nhẫn cưới lẫn vòng tay của họ.
Ôi kìa, nhìn thật ân ái nha! Không cần nhìn cũng biết bọn họ là vợ chồng rồi!
" Chả trách người đẹp như tiểu thư nhà Hà trung tướng mà ngài cũng từ chối, thì ra tiểu mỹ nhân ở đây chính là người trong lòng rồi. "
Dư Khiêm cảm nhận người đàn bà trước mặt mình không dễ dàng chút nào, theo bản năng ôm vai Lập Nhan mà bảo vệ. Nhưng sau đó hắn mới phát hiện phu nhân nhà mình nhìn vào Quan Liễm Phượng chằm chằm, giống hệt như nhìn một người mà mình vô cùng ngưỡng mộ.
Cũng phải thôi, người đàn bà như Quan Liễm Phượng chính là hình mẫu phụ nữ thành đạt lý tưởng của mọi cô gái, xinh đẹp thành công và quyền lực. Đừng nói là đàn ông, ngay cả đàn bà cũng sẽ bị cô ta cuốn hồn. Trong mắt Dư Khiêm hiện lên vẻ phòng bị, một mực bảo vệ người trong lòng
Nhị Tử đằng sau bọn họ bắt đầu nóng giận :" Quan Liễm Phượng, cô đừng nghĩ có một vài tên quân nhân chống lưng thì ở trước mặt người khác làm bậy. "
Liễm Phượng híp mắt vô cùng vui vẻ, chính cô đã chọn cửa hiệu mà Dư Khiêm ưng ý để làm Đông Lân hiệu cho Thế Hoàn, vì thế mà vô tình gây thù với hắn thôi. Xì! Giận dai đến vậy!
Liễm Phượng cười với Lập Nhan, cái điệu cười vô cùng dụ người :" Hoàng phu nhân, thỉnh thoảng uống trà nhé! Hoan nghênh cô đến Quan hiệu tìm tôi! "
Quan Liễm Phượng thực hứng thú nha, cô ta chính là chưa bao giờ thấy qua đàn ông nào bảo vệ người phụ nữ của mình như thế. Nhưng ngay sau cái ý nghĩ đó lập tức cả bờ vai Quan tiểu thư bị bao phủ bởi tấm áo choáng xanh đậm của quân nhân.
Sắc mặt người đàn ông đó đầy hắc tuyến, bộ quân phục lẫn quân hàm nhìn qua cũng biết anh ta có thân phận không hề nhỏ, người đó khẽ trách Liễm Phượng mấy tiếng :" Bây giờ là thời tiết gì, cô đưa cả bờ vai ra như thế không sợ bị đau khớp chết à!? "
Ngược lại Quan tiểu thư cũng không tức giận, cực kỳ hưởng thụ cái áo choàng người đó đưa :" Không phải Lữ thiếu đang giận dỗi sao? Còn chạy theo tôi a..."
" Tôi không chạy theo cô, ngay mai cả kinh đô này sẽ có tin đồn đại tiểu thư nhà họ Quan bị yêu tinh nhập, đi câu dẫn toàn bộ người trong bữa tiệc! " thoáng ngửi trong câu nói của Lữ thiếu sặc mùi dấm chua, nhưng bàn tay vẫn đỡ lấy Liễm Phượng đi về phía trước, hai bóng người vô cùng xứng đôi.
Tiếng cười Liễm Phượng cứ xa dần, Lập Nhan cứ nhìn theo bóng người kiêu ngạo đó. Cô ở Hạ Viên Thành cũng chưa từng nhìn thấy qua nữ nhân nào có khí thế lớn như vậy, trước giờ chỉ nhìn thấy nữ nhân cúi đầu trước nam nhân. Nhưng nghe nói Quan Liễm Phượng này là người thừa kế của Quan gia, đến cả nhị phòng lẫn tam phòng có nam tử cũng bị cô ấy chèn ép đến ngộp thở.
Một người phụ nữ xuất sắc như thế, Lập Nhan nảy sinh ngưỡng mộ cũng không lạ gì. Nếu có thể giống như Quan Liễm Phượng, tự do tự tại thì...tốt biết mấy! Dư Khiêm vẫn thấy phu nhân của mình nhìn theo Phượng yêu tinh liền không an, kéo kéo cô vào lòng :" Nhan nhi..."
Vòng tay hắn siết chặt đến mức khiến cô bừng tỉnh, cô lặng lẽ xoa lấy bàn tay nằm trong túi ủ ấm :" Tôi mệt rồi, muốn về phòng nghỉ "
Sau đó liền rời khỏi lòng hắn, đi mất. Sắc mặt Dư Khiêm thoáng vẻ âm trầm, lồng ngực trải một trận mất mát. Đáy mắt hắn trầm lại, Nhan nhi giống như một chú chim bị giam trong lồng, ngẩng nhìn và khao khát sự tự do thoải mái. Hắn cũng bị cái lồng mà Lập Nhan đang cố vùng vẫy để thoát ra chính là bản thân hắn.
.......
Trời tối dần, Đông thành lúc này không còn lạnh như ngày trước nhưng vẫn còn những cơn gió mát lạnh bất chợt thổi vào, Lập Nhan ở trên giường thiếp đi rất lâu. Trong giấc mơ xuất hiện một khuôn viên rộng lớn, lại là người phụ nữ với chuỗi ngọc trai đen đó nhưng lần này bên cạnh bà ấy còn có hai người con trai phỏng chừng cũng không lớn hơn cô ở thời điểm đó là mấy.
" Tiểu Viên, đừng nghịch nữa, mặt em bẩn cả rồi này "
Một người dùng khăn tay lau lên mặt cô, trong ký ức mơ hồ nhìn thấy sự quen thuộc trong cử chỉ của họ. Tiếng cười đùa của tất cả bọn họ, đan xen với tiếng của người phụ nữ kia đang chào đón một người đàn ông khác trở về.
" Tiểu Viên của ba, hôm nay có ngoan không? "
Tiếng giòn tan của đứa trẻ vang lên :" Con rất ngoan! Ba có mua kẹo cho Tiểu Viên không? "
" Có chứ, kẹo mạch nha mà con thích nhất đó! "
Cả nhà bọn họ cười khúc khích, tiếng cười dần hòa lại rối rắm và quay cuồng. Lập Nhan lắc đầu, không...cô còn chưa nhìn thấy mặt bọn họ, cô còn chưa biết người thân mình là ai!
Tiếng động ồn ào bên ngoài đánh thức cô, đôi mắt của Lập Nhan mở ra nhìn thấy trần nhà họa tiết sang trọng của khách sạn, cô đã tỉnh giấc rồi. Lập Nhan mơ hồ nghe được tiếng của Tam Ti và Nhị Tử.
Nhị Tử chặn lấy sự xâm nhập của một cô gái, vẻ mặt vô cùng khó xử: " Mã tiểu thư, gia chủ của chúng tôi hiện không có ở đây. Xin cô đừng làm phiền "
Mã Giai Du là cô gái có gương mặt xinh đẹp, đôi mắt hiện lên sự tức giận và không cam lòng :" Sao có thể không có ở đây! Các người kêu Dư Khiêm ra nói chuyện với tôi, anh ấy dựa vào đâu mà từ hôn với Mã gia chứ! "
" Mã tiểu thư, xin cô đừng nóng vội "
Mã Giai Du mất hết kiên nhẫn gào lên:" Hoàng Dư Khiêm! Người đàn bà đó là ai!!? Anh vì sao lại hủy hôn sự của chúng ta chứ!? Hoàng Dư Khiêm! "
Mã Giai Du không hề cam tâm, cô ta ở Hạ Viên thành tốt xấu gì cũng là tiểu thư danh giá của nhà họ Mã, cha cô ta còn giúp Hoàng Dư Khiêm ngồi vững vị trí gia chủ này nhiều năm. Hôn sự của bọn họ đã định rất lâu rồi, đến cả trưởng lão trong Hoàng gia cũng đều rất ủng hộ! Cô ta không tin trên đời này có ai thích hợp với Hoàng Dư Khiêm hơn cô ta!
" Dư Khiêm! Dư Khiêm! "
Lập Nhan mang khuôn mặt mệt mỏi mở cửa khiến Mã tiểu thư ngạc nhiên, cô ta biết Hoàng Lập Nhan đã nhiều năm, tin đồn xoay quanh đại tiểu thư Hoàng gia và Dư Khiêm cô ta cũng có phần nghe qua rất rõ :" Lập Nhan? Sao cô lại ở đây? "
Vì Lập Nhan không muốn quá nhiều người biết nên hôn lễ của họ diễn ra không có mời mấy người ngoài thân thích của Hoàng gia, cho nên Mã tiểu thư không biết cũng không lạ. Nhưng Mã Giai Du này từng làm gì với cô, cô nhớ rất rõ.
Ban đầu Mã tiểu thư này cũng đối với cô tốt lắm nhưng chỉ được một thời gian thôi, ban đầu Lập Nhan đơn độc không có ai làm bạn thực sự đã coi cô ta như bạn thân. Nhưng Mã Giai Du này cuối cùng thân cận với cô cũng chỉ là muốn tiếp cận Dư Khiêm mà thôi.
Mã Giai Du bước tới nắm lấy vai cô :" Lập Nhan, có phải cô cũng biết người đàn bà đó không!? Cô mau kêu ả ta ra đây, tôi muốn xem thử là người nào dám cướp hôn phu của tôi! "
Nhị Tử kéo Mã Giai Du ra, để cho Tam Ti chắn trước mặt Lập Nhan :" Mã tiểu thư, gia chủ đã quyết mối hôn sự này rồi. Cô đừng làm khó chúng tôi, mau trở về Hạ Viên thành đi! "
Mã Giai Du bị cự tuyệt thẹn quá hóa giận :" Các người..."
Lập Nhan đẩy Tam Ti qua :" Cô không cần tìm, tôi chính là người mà cô đang nói tới "
" ... "
Không khí lại chìm trong kỳ quặc, chính Mã Giai Du cũng không ngờ người mà mình tìm bấy lâu...lại là Hoàng Lập Nhan. Cô ta khó hiểu hỏi lại :" Cô...cô nói cái gì? "
Nhị Tử lẫn Tam Ti thấy không ổn liền chắn trước mặt Lập Nhan, Mã Giai Du như phát điên tấn công tới :" Hoàng Lập Nhan! Cô nói cái gì hả!? Cô là em gái của Dư Khiêm, sao có thể lấy anh ấy chứ! "
" Lập Nhan! Lập Nhan!? Các người tránh ra! Hoàng Lập Nhan, cô điên rồi phải không!? "
Hoàng Lập Nhan lùi lại trong phòng, để rối loạn cho hai người kia giải quyết, khóe môi cô cong lên một cái tựa như mỉa mai Mã Giai Du. Chẳng mấy chốc bên ngoài liền im lặng, chắc Nhị Tử và Tam Ti đã đưa Mã tiểu thư đi rồi.
Cô nằm dài trên ghế bành, nhớ mấy chuyện lúc trước mà Mã Giai Du đã làm với mình. Cô cứ tưởng mình coi cô ta là bạn tốt thì cô ta sẽ đối với mình không tồi, không ngờ lúc đó sau khi bị định tội ở Hoàng gia xong thì Mã Giai Du ngược lại không tin tưởng cô còn kêu mấy tên đàn ông đến biệt dinh của cô làm xằng làm bậy, suýt chút nữa hại cô bị người ta cưỡng bức.
Cô không biết chuyện vừa rồi mình làm ý nghĩa gì, là trả đũa Mã Giai Du sao?
Đôi mắt ngọc khẽ khép lại, cô lơ mơ nghe được tiếng mở cửa, cánh mũi phảng phất hương nam nhân quen thuộc. Bàn tay hắn vuốt lên mái tóc của cô, giọng nói vô cùng lo lắng :" Mã Giai Du có làm em bị thương không? "
" Sao anh không hỏi, tôi có làm cô ta bị thương không? "
Hoàng Dư Khiêm chớp mắt không chần chừ trả lời :" Em quan trọng hơn cô ta "
Cánh môi hắn áp lên trán cô, bàn tay sờ lên vành tai xinh xắn :" Đợi kinh đô hết lạnh, em muốn đi đâu chơi? "
Lập Nhan chống tay ngồi dậy, đôi mắt lấp lánh hướng đến khuôn mặt của Dư Khiêm nhìn thẳng: " Không phải anh còn chuyện làm ăn ở kinh đô sao? Sắp tới có một buổi biểu diễn đàn, tôi muốn ở lại vài ngày "
Khuôn mặt hắn ánh lên tầng sủng nịnh :" Đều nghe theo em "
Cô cũng không biết bản thân có thể lún vào cái đầm lầy này được bao lâu, hay từ đầu đến cuối định sẵn phải cùng người đàn ông này ở chung một chỗ. Cô dựa đầu vào ghế bành nhìn người đàn ông kia trêu đùa trên vành tai mình, trong đầu cô hiện tại như một cuộn len vò tới vò lui đến rối rắm.
..........
Hai ngày sau đó Dư Khiêm liên tục bận rộn, nghe nói Quan tiểu thư đã đề xuất cho hắn một bảo hiệu còn tốt hơn trước, cho nên mối quan hệ giữa mấy người họ cũng hòa hoãn. Sau đó Dư Khiêm còn cùng Quan tiểu thư đến Hạc Môn bàn chuyện hợp tác, cho nên mấy ngày qua hắn cũng không quấn lấy cô nữa.
Mã Giai Du ngày đầu còn đến làm ồn, mắng mấy câu khó nghe. Nhưng sau đó không biết vì lý do mà biến mất, không gian xung quanh Lập Nhan cũng dần an tĩnh lại. Nghe nói sắp có một đoàn biểu diễn đến kinh đô, Lập Nhan đã mong đợi lâu lắm rồi cho nên cũng nhanh chóng lấy được vé xem đến đó.
Quả không hổ danh là đoàn biểu diễn đứng đầu nước, tiếng đàn đã kéo Lập Nhan bay khỏi thực tại, du dương đến mức khiến cô mê muội. Nghe đàn từ sớm đến tận tối mịt mới về nhưng vẫn không thấy Dư Khiêm đâu, nghe ra mới biết hắn cùng Quan Liễm Phượng đi xã giao ở Kim Giao, ngày mai mới trở về.
Trời tối mịt, tấm chăn vác ngang người cô như một thói quen. Lập Nhan dần chìm vào giấc ngủ, bàn tay thô ráp đó đặt lên vai, thấy không phản ứng dần tiến tới càn quấy, đôi môi lạnh đó dán lên tấm lưng nõn nà.
Mùi rượu nồng nặc khiến cô tỉnh giấc, phản ứng đầu tiên của cô chính là chống cự. Trong bóng tối nhá nhem chút mờ ảo của ánh trăng, cô nhìn rõ đôi mắt của kẻ đối diện.
" Dư...Dư Khiêm? "
Đối phương một hơi thở rượu nhàn nhạt, giọng nói đã có chút khàn đục :" Là anh "
" Không phải...Tam Ti nói ngày mai anh mới về sao? "
Hắn vùi đầu vào cổ cô :" Anh nhớ em, nên mới về sớm "
Ngửi thấy có điều không ổn cô liền muốn đẩy hắn ra, nhưng xem ra muộn rồi. Bàn tay trong vô thức bị hắn kéo xuống nam nhục, từng đợt nóng ấm tỏa ra bàn tay cô khiến cho Lập Nhan giật thót.
" Đừng tránh anh nữa..."
Trong bóng tối khuôn mặt của cô dần ửng đỏ, cái người đàn ông vô sỉ này không ngừng tấn công cô. Môi hắn đi đến đâu đều lưu lại những dấu vết hoan dại, bàn tay vô lực của cô bị hắn kéo vắt trên vai
" Hoàng Dư Khiêm! Anh đã hứa rồi mà! "
Bên tai của Dư Khiêm lúc này đã coi như ù lại, hoàn toàn không nghe rõ những gì cô nói. Khuy áo của cô bung mở, chỉ thấy hắn dịu dàng hôn lên gò bồng đào, bàn tay không ngừng chu du khắp thân thể. Lập Nhan ngăn tiếng kêu của mình ra khỏi miệng, cố dùng chút sức yếu ớt chống lại nhưng cả người nhanh chóng bị hắn lột sạch.
" Nhan nhi...anh không chịu nổi nữa "
" Anh buông tôi ra! Anh khó chịu như thế thì tìm bừa một ả đàn bà đi, đừng chạm vào tôi! "
Ánh trăng hắt bên cửa phản chiếu hình ảnh ướt át của hắn lúc này, mái tóc rũ vài sợi tăng thêm vẻ ngoài gợi dục. Hơi thở của hắn gấp gáp, giống như...giống như trúng thuốc.
" Dư Khiêm...anh có phải...? "
Hắn trầm mình xuống, trong cái dục ái pha chút ngọt ngào không ngừng áp sát vào thân thể cô. Rõ ràng bọn họ đã cùng nhau làm chuyện này nhiều lần, nhưng lần này sao có chút khác biệt, sự ôn nhu của hắn giống như mật ong rót vào tim người khác.
Dư Khiêm ở bên tai cô gọi mất tiếng :" Nhan nhi...Nhan nhi "
Nghe thật tha thiết làm sao, bàn tay hắn bắt lấy cánh eo nhỏ chần chừ :" Nhan nhi, anh không muốn ai ngoài em "
Anh cũng không ngủ với ai ngoài em.
Lập Nhan nhìn vào đôi mắt đó, nó giống như vực sâu kéo cả trái tim cô nhảy vào. Trong lúc mê mang, thứ nam dục đó lại tiến vào một cách dễ dàng, sự xâm nhập bất chợt khiến cả người cô cong lên.
" A... "
Tiếng rên rơi vào tai hắn còn mạnh hơn cả thuốc kích dục tấn công đến, thứ to lớn kia không ngừng muốn cô. Nhưng nhìn cô gái trong lòng đau đến vặn vẹo, mồ hôi trên trán hắn đổ xuống ngực cô.
" Nhan nhi...bé ngoan của anh, sẽ không đau nữa. "
Tiếng nấc của cô càng lớn, móng tay nhỏ khuề cào lên vai hắn. Khó khăn kêu lên mấy tiếng :" Dư Khiêm, anh thất hứa. Ah...đau mà...anh mau đi ra "
Bên dưới không ngừng kẹp chặt lấy hắn, đã ba năm rồi hắn đã không cùng cô làm chuyện này, ngày thường hắn chỉ dám ôm một cái sờ một cái, đừng nói đến chăn gối ngay cả muốn đến đâu hắn cũng không nỡ làm đau cô.
Lập Nhan lúc này giống như lần đầu vậy, trong đau đớn pha chút nhục dục đan xen lẫn nhau. Vén mái tóc nhân tình, hắn hôn lên đôi má ướt đẫm nước mắt :" Ngoan, không đau nữa..."
Bên dưới bắt đầu di chuyển khiến sóng lưng cô qua từng đợt tê dại, cô cảm nhận được Dư Khiêm ở trên người mình vô cùng căng thẳng, bờ vai của hắn ướt đẫm mồ hôi.
" Nhan nhi...anh yêu em "
Anh yêu em, yêu suốt mười năm ròng rã.
Từng âm thanh trên môi cô rơi vào nụ hôn của hắn, bên dưới không ngừng bị hắn tấn công. Cả thân thể hai người giống như dập dìu trên biển lớn, nhấp nhô từng hồi.
" Dư Khiêm...Dư Khiêm, không được "
Hắn bắt lấy tay vô lực của cô đan vào tay mình, cả người áp sát đến thân thể nhỏ :" Đối với em, cái gì anh cũng được "
Lập Nhan cong người một cái, móng tay giống như bản năng cào lên cổ hắn, từng đợt cao trào bao trùm lấy hai người họ. Dư Khiêm ôm chặt lấy thân thể cô quyến luyến không buông ra, thanh âm thỏa mãn của hắn bên tai không ngừng buông mấy tiếng gọi trong vô thức :" Vợ của anh, Nhan nhi của anh... "