Lại loạt ký ức nhiều năm trước...
Hoàng Lập Nhan và Dư Khiêm ngày càng mật thiết khiến cho lời đồn đoán về hai người họ ngày càng chói tai, đám trưởng lão trong nhà cũng không thể ngồi yên nữa. Nhanh chóng tìm cách chia rẽ hắn và Lập Nhan
" Gia chủ, Hoàng Lập Nhan đó không hề đứng đắn! Cô ta quyến rũ ngài, còn gian díu với đám nam nhân. Ngài không nghĩ cho Hoàng gia, cũng hãy nghĩ đến tiền đồ của bản thân chứ! "
" Tôi không tin! Dựa vào đâu ông nói Nhan nhi như thế!?? "
Lão trưởng bối lấy ra một bức thư và một cái khăn mùi xoa :" Gia chủ, ngài nhận ra thứ này chứ? Lẫn khăn mùi xoa riêng tư mà đại tiểu thư cũng tặng cho đàn ông thì thử hỏi không phải tình ý thì là gì? "
Từng dòng chữ ngọt ngào lẫn thương nhớ, hắn thực sự cũng không muốn tin, nhưng bút tích lẫn khăn mùi xoa này là chứng cứ hữu hiệu nhất. Hắn thực sự rất muốn hỏi rõ cô, rốt cuộc hắn có chỗ nào chưa đủ tốt, khiến cô phải khao khát tình yêu từ người khác!
Sự ghen tuông trong lòng hắn đã lấn át cả lý trí, hoàn toàn không tỉnh táo nhận ra những thứ bày ra trước mắt mình là thật hay giả! Hôm đó là đêm thanh minh, sau khi ở từ đường trở về hắn đã chặn cô lại :" Anh hỏi em, thứ này có phải do em viết không? "
Lập Nhan nhìn thấy hắn thì trong tâm đã phiền muộn, không nhìn tới sự chất vấn của hắn mà gạt bỏ :" Viết cái gì chứ? Anh tránh ra! "
Trên tay cô ôm một loạt vàng mã, hắn kéo tay cô làm những thứ đó rơi xuống sàn. Sự tức giận trong đáy mắt hắn khiến cô bức bách. Hắn trừng mắt, nộ khí trùng trùng :" Cái gì mà không có, rõ ràng đây là bút tích của em! "
" Anh đừng có nổi điên! " Lập Nhan vội vã cúi người nhặt số vàng mã, Dư Khiêm hạ mi mắt nhìn lên tên của người nhận số vàng mã đó. Hắn cười lạnh
" Nhược Cảnh? " thì ra vội vã như thế là muốn đi đốt áo cho người mình thích. Trong tâm của cô, dù hắn có đối tốt thế nào cũng không bằng Nhược Cảnh, một chút cũng không!
Lập Nhan tức giận :" Anh điên đủ chưa!? "
Dư Khiêm tựa người vào cột đình, cười giễu :" Ba năm rồi, đã ba năm rồi mà em vẫn còn nhớ đến tên đó sao? "
Giống như phát điên, Dư Khiêm kéo tay cô dồn vào mặt tường :" Anh có gì không tốt? Em nói đi, anh nhất định sẽ biến thành bộ dạng mà em muốn nhất! Rốt cuộc anh không bằng Nhược Cảnh cái gì? "
Lập Nhan vùng vẫy :" Dư Khiêm, tôi với anh là anh em đó! "
" Em đã nhắc đến chuyện này suốt nhiều năm rồi, anh nghe đến chán rồi! Anh nói rất rõ với em chúng ta không phải anh em ruột! Vây giờ em nói đi, có dám nói lúc lên giường cùng anh lại không thoải mái? Em có dám nói lúc nằm trong vòng tay anh không dễ chịu? Em có dám nói tiếng rên rỉ dưới thân anh không phải của em!? "
Cô trốn tránh không muốn nghe, từng lời đó như sự sỉ nhục chiếm lấy tâm trí cô :" Dư Khiêm, anh điên rồi! Buông tôi ra! "
Thanh âm của cô rơi vào nụ hôn cháy bỏng, không khí xung quanh dần bóp nghẹn hai người, bàn tay hắn luồn vào vạt áo khiến cho cả thân cô run rẩy.
" Em là của anh...chỉ một mình anh thôi " tiếng nỉ non này không biết cô đã nghe biết bao lần, điểm nhạy cảm bị hắn bắt lấy thô bạo dày xé. Nhanh chóng cả người cô đều bị lột sạch, cái lạnh đó cũng không lạnh bằng tim cô lúc này.
" Sao hả? Em không chống cự nữa sao? Em hãy thành thật đi, hòa cùng anh làm một mới tốt hay tìm đàn ông bên ngoài mới tốt! "
Ngón tay đó chọc vào bên trong cô, nhanh chóng tìm ra được vị trí mà khiêu khích. Cô không biết, cô không thể chống cự, rất mệt.
Thứ thô ráp đó giống như mọi lần đẩy vào trong cô, người có lẽ cao hứng nhất lúc này chỉ có hắn. Bên tai cô là những âm thanh khiêu khích dâm loạn :" Lập Nhan, em nhìn đi. Người thích hợp với chỉ có anh, nếu không bên dưới sao lại siết chặt như thế! "
" Mau nói đi, mau nói em rất yêu anh, như cái cách mà em đang quấn lấy anh vậy... "
" Nhan nhi...Nhan nhi của anh "
" ... "
Tiếng xoạt gần đó gián đoạn hai người, sau đó bóng đen biết mình bị bại lộ nên hoảng sợ bỏ chạy. Dư Khiêm nhìn về phía bóng đen, không xong rồi...bị người khác nhìn thấy rồi.
Sự tức giận của Dư Khiêm không thuyên giảm, cho nên lúc mọi chuyện bị vạch ra, Lập Nhan như kẻ bị phán tội, bị người ta mắng là dâm tiện hắn lại không có ý kiến. Chuyện mà hắn không ngờ đó là đám trưởng lão lại độc ác đến vậy, lén ở sau lưng hắn dụng hình lên cô.
Lúc hắn chạy đến Lập Nhan đã nằm trên vũng máu, đôi tay đã bị dụng hình. Cô hướng đến hắn thoi thóp mấy tiếng :" Hai chữ dâm tiện, sẽ có ngày Hoàng Lập Nhan này trả lại cho anh!! "
Bác sĩ nói đôi tay của cô may mắn giữ lại, chỉ là sau này vô lực, ngay cả kéo đàn cũng không thể nữa. Hắn đứng ngoài phòng bệnh, tay nắm thành quyền đấm vào tường!
Tự trách bản thân là kẻ tội đồ, nếu như không phải hắn mất kiểm soát thì làm sao để người ta trông thấy chứ! Nếu như không phải do hắn chậm trễ thì đôi tay của Lập Nhan cũng không bị phế!
Nhan nhi...Nhan nhi, em chịu đựng một chút. Anh sẽ tìm cách cứu em!
Hoàng Dư Khiêm cũng không nghĩ sự điên cuồng của mình đã trực tiếp đoạt đi một Hoàng Lập Nhan đầy thương tổn, hiện tại chỉ giống như đem cô từ từng mảnh vụn vỡ sau đó ghép lại thành một con rối tùy ý điều khiển, chẳng có chút linh hồn.
.....
Hồi ức bị tiếng sóng biển thức tỉnh, Dư Khiêm mở đôi mắt đầy mệt mỏi. Hình ảnh Lập Nhan một thân đầy máu không ngừng xuất hiện trong đầu anh, sau khi đưa cô khỏi biệt dinh hắn đã thề sẽ không tổn hại cô thêm lần nào nữa.
Sự nóng nảy bồng bột lúc trẻ hắn cũng có thể vì cô mà áp chế, sự thô bạo cũng hóa thành dịu dàng. Hắn có thể vì cô thay đổi tất thảy.
Chỉ đáng tiếc...trái tim cô đã bị hắn hết lần đến lần khác dùng dao nhọn vô hình đâm đến trọng thương, một khi trái tim không còn sức nữa thì Lập Nhan chẳng qua chỉ là cái xác không hồn.
" Gia chủ, phu nhân tỉnh rồi, nói muốn đến boong thuyền hóng mát "
Dư Khiêm vừa quay đầu đã nhìn thấy cô, khuôn mặt cho dù có nghỉ ngơi cũng không khỏi mệt mỏi. Sức khỏe của Lập Nhan từ sau những chuyện đó thì vốn dĩ rất yếu, khí sắc lúc nào cũng trông rất tái nhợt đáng thương.
" Sao không ngủ thêm chút nữa? Cẩn thận, ngoài này rất gió "
Sau đó bọc cô trong lòng, làn sóng không ngừng vồ vập khiến cả con tàu cứ nhấp nhô rồi nhấp nhô. Lập Nhan thấy rất choáng, lần cuối cùng cô đi thuyền cũng là lúc nhỏ theo Dư Khiêm lên kinh đô. Nhiều năm như vậy rồi mới được ra ngoài, thực sự không quen chút nào.
" Tôi không yếu ớt như thế, nghe Nhất Tử nói sắp đến Du Cực rồi cho nên tôi mới ra đây "
Gió thổi làn váy lay động, hắn tựa đầu vào vai cô :" Phải, Du Cực rất đẹp. Chỉ tiếc là thuyền đi qua chỗ đó chỉ có thể đi chậm một chút, nếu không anh đưa em đến đó ngắm thật kỹ "
Du Cực vào mùa này nhuộm màu sương mờ nhạt nhưng quả thực con tàu từ đây ngắm đến đó là một khung cảnh rực rỡ, từng màu sắc sặc sỡ đan xen lẫn nhau. Cô thì say mê ngắm hoa, chỉ có hắn là đắm chìm vào đôi mắt người tình.
Đi qua Du Cực là đến một lớp sương mù mờ ảo của sông Cam Đài, nhìn sương sớm hắn chỉ đành ôm cô vào khoang tàu, nếu đứng đây một lúc thì đôi tay của cô sẽ đau lại.
Đi từ bình minh tới khi hoàng hôn sắp tắt thì họ mới đến được Đông thành, Đông thành nổi tiếng có một dòng sông Ninh rất đẹp, phong cảnh vô cùng hữu tình. Chỉ tiếc là trời đã không còn sớm nên họ chỉ đành đến khách sạn để nghỉ ngơi trước.
Mệt mỏi từ sáng tới tối, Lập Nhan sớm đã thiếp đi trong lòng hắn. Chiếc xe chạy chậm rãi trên con đường, bờ vai của cô rớt vào tay hắn. Hôm nay là ngày chính thức tuần trăng mật của họ...
.....
Trong mộng mị khác lạ, cái ánh sáng mờ nhạt đưa cô lại năm mình tám tuổi. Người phụ nữ lạ mặt ôm cô vào lòng, nụ cười hiền từ đến quen thuộc :" Tiểu Viên, con đừng chạy loạn chứ! Kẻo ngã thì phải làm sao "
Chói quá, cô không nhìn thấy mặt bà ấy, chỉ thấy trên cổ bà có sợi dây ngọc trai màu đen rất đặc biệt. Cô biết rất rõ, ngọc trai đen ở An Chủ Dân Quốc là thứ thượng phẩm, nếu không phải là gia đình giàu có thì tuyệt đối không thể đeo trên người. Người này là ai...? Bà ấy là ai?
Tỉnh giấc nhìn thấy bản thân nằm trong căn phòng lạ, không phải cô đã ngủ quên trên xe sao? Nơi này...chắc là khách sạn, căn phòng thiết kế theo hướng phương Tây, ngập tràn mùi sang trọng.
Dư Khiêm kéo cái áo ngủ, từ nhà tắm bước ra :" Em tỉnh rồi sao? "
Làn da màu đồng ẩn sau lớp áo choàng, mái tóc đen huyền còn rũ vài giọt nước thấm đẫm vùng cổ. Hắn bước bên cạnh cô, mùi sữa tắm nhàn nhạt vươn bên cánh mũi. Lập Nhan vừa mông lung với những ký ức kỳ lạ, có chút mệt mỏi.
" Trán em đổ mồ hôi quá, hay đi tắm đi "
Cô gật đầu, tự mình vào nhà tắm. Mùi hương liệu lan cả gian phòng tắm khiến tâm trí cô thoải mái, cô trầm mình xuống bồn tắm với những cánh hoa. Trong đầu không ngừng xuất hiện người phụ nữ với giọng nói hiền từ đó...
Một năm trước có người tìm ra bằng chứng cô không phải tiểu thư chân chính của Hoàng gia, sau khi đại tiểu thư thật chết thì nhũ mẫu già đó đã đem cô về nuôi. Lúc đó cô nằm sốt mê man mấy ngày liền, khi tỉnh dậy...không còn nhớ gì.
Người phụ nữ trong ký ức đó...có phải có liên quan đến cô không?
Lập Nhan dần chìm mình dưới đáy bồn tắm, màng nhĩ đã bị dòng nước bao trùm. Cô rốt cuộc là ai? Người thân cô là ai? Làm sao cô lại được nhũ mẫu Xuyên Từ nương nhặt về?
" Nhan nhi! "
Bàn tay đó lần nữa kéo cô ra ngoài, thoát khỏi mặt nước cô mới phát hiện mình dần như chẳng còn chút dưỡng khí mà thở hổn hển. Trong mắt Dư Khiêm toàn hoảng loạn, hắn đau lòng nhìn cô :" Nhan nhi...em có sao không? Có phải anh làm em không vui không? "
Thân thể không mảnh vải khiến cô lạnh toát, đôi mắt cay xè vì nước :" Tôi không sao, chỉ là ban nãy ngâm mình bất cẩn thôi "
Hắn thở phào một cái, ôm chặt lấy cô trong lòng :" Sau này...sau này cẩn thận chút. Đừng ngâm mình nhiều, lỡ ngất thì anh không biết làm thế nào. "
Cô cảm nhận được thân thể hắn run rẩy, thì ra hắn sợ cô tự sát. Lập Nhan nhếch môi vô cảm :" Anh yên tâm, tôi làm sao dám tự vẫn. Mạng sống của nhũ mẫu vẫn nằm trong tay anh kia mà "
Đôi mắt hắn hạ xuống, dùng áo tắm quấn cô lại. Nhanh chóng thu dọn rồi bế cô ra ngoài, vì ngâm nước quá lâu mà cô dần trở nên choáng váng.
" Còn khó chịu không? "
" Tôi không sao "
Tấm áo tắm rớt xuống bờ vai, sợi tóc rũ bên mai khiến cả gương nhan trở nên ướt át. Yết hầu của Dư Khiêm khẽ động, từ đôi mắt của hắn nhìn thấy cả khuôn ngực đầy đặn ẩn sau lớp áo mỏng tanh.
Hắn kiềm chế để bản thân không làm bậy, nhưng bàn tay không ngừng tỏa hơi nóng bao lấy thân thể cô. Lập Nhan dường như chẳng để ý, hững hờ để bản thân vô tình khơi dậy dục vọng của kẻ trước mặt.
Bàn tay hắn đặt lên cổ cô khẽ vuốt :" Nhan nhi..."
" Hả...ah " Đôi má cô bị bàn tay hắn bao phủ, môi nhỏ bị hắn hút lấy thưởng thức. Sự tấn công bất ngờ khiến cả người cô cứng đờ, bàn tay đặt lên khoang ngực hắn chống cự.
" Dư...Khiêm "
" Đừng nói một tiếng nào nữa... " Hơi thở hắn hòa quyện với cô, vương trong không khí là mùi hương hoa tỏa ra từ thân thể họ.
" ...nếu em nói nữa, anh sẽ không nhịn được mà làm em "
Nhưng bàn tay vô lực cô không ngừng khiêu khích hắn, đôi mắt mông lung vì nụ hôn ban nãy cũng thoáng sự dãy dụa.
" Nhưng anh đã hứa..."
" Anh biết, chỉ hôn một cái thôi " Sau gáy lần nữa bị hắn giữ lấy, nụ hôn lần này liền chậm rãi như đang thưởng thức, day dưa không dứt. Nhưng sau đó không phải chỉ hôn một cái, hắn liền sờ thêm một cái, chạm thêm một cái, chiếm tiện nghi một cái đến khi tiếng gõ cửa vang lên rồi mới quyến luyến buông cô ra.
Không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ của cô, cho nên hắn đã nhanh chóng lấy chăn quấn lấy cô lại. Nhất Tử cùng Tam Ti đi vào, mang theo bữa tối và tài liệu cho Dư Khiêm.
" Gia chủ, đây là địa hình xung quanh nơi mà ngài chọn, thực sự rất thích hợp để mở đàn hiệu "
Dư Khiêm ôm cô đến bàn ăn rồi tự mình xem tài liệu, dường như rất hài lòng sau đó đưa cho cô xem :" Em thấy chỗ này thế nào? Có vừa ý không? "
Lập Nhan có chút đói nên đã động đũa, qua loa nhìn một cái :" Anh thấy thích là được, tôi không có ý kiến "
Nụ cười ôn nhu của hắn vẫn không dứt, đưa lại tài liệu cho Nhất Tử :" Vậy cứ chọn nơi này đi, hẹn với ông chủ nơi đó ngày ký hợp đồng "
" Vâng "
Tam Ti chuẩn bị xong bàn ăn thì cũng cùng Nhất Tử lui ra, không gian chỉ tĩnh lặng hai người và tiếng dùng bữa của Lập Nhan. Dư Khiêm chần chừ một chút như sợ kinh động thứ gì đó :" Nhan nhi, khi nào em muốn sinh con với anh? "