Chúng tôi rời xa khỏi nhà ga, rồi sau đó dừng lại trong một ngõ hẻm cạnh mấy thùng rác để thở lấy hơi. Bronwyn đặt cái rương xuống và đưa cô Peregrine ra, bà liền lắc lư nhảy đi như người say trên những viên đá lát đường. Horace và Millard bật cười.
“Có gì tức cười vậy?” Bronwyn nói. “Có phải là lỗi của cô P đâu nếu cô ấy thấy chóng mặt”.
Horace dang rộng hai cánh tay ra hào hùng. “Chào mừng tới London xinh đẹp!” cậu ta nói. “Lớn hơn nhiều so với những gì cậu mô tả, Enoch. Và phải rồi, cậu mô tả thế nào nhỉ! Trong suốt bảy mươi lăm năm: London, London, London! Thành phố vĩ đại nhất trên trái đất”.
Millard cầm một cái nắp thùng rác lên. “London! Nơi ẩn náu tuyệt diệu nhất sẵn có trên đời!”.
Horace bỏ mũ ra. “London! Nơi thậm chí chuột cũng đội mũ chóp cao!”.
“Ồ, tớ đâu có nói nhiều đến thế”, Enoch nói.
“Có đấy!” Olive nói. “À, ở London người ta không làm thế đâu’, cậu vẫn nói thế còn gì. Hay là, ‘Ở London, thức ăn ngon hơn nhiều!’”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT