Emma huých khuỷu tay vào tôi.
“Thế nào rồi?”
“Tớ cần thêm một phút nữa,” tôi nói
Bronwyn đã đặt cái rương của cô xuống và lúc này tôi đang đứng lên trên nó, đầu nhô lên cao hơn hẳn đám đông, đưa mắt nhìn qua trên một biển những khuôn mặt không ngừng chuyển động. Ke ga dài đông nghịt trẻ con.
Chúng nhộn nhạo qua lại như những con a míp dưới một chiếc kính hiển vi, hết hàng này tới hàng khác mất hút dần vào một đám khói mờ mờ. Những đoàn tàu đen trũi không ngừng xì xì nhô lên sừng sững hai bên ke, nóng lòng muốn nuốt chửng lấy chúng.
Tôi có thể cảm thấy ánh mắt các bạn tôi đang hướng cả vào lưng tôi, dõi theo tôi trong lúc tôi quan sát đám đông. Họ cho rằng tôi phải biết liệu ở đâu đó trong đám đông khổng lồ không ngừng di chuyển này có những con quái vật rình rập để giết chúng tôi hay không – và tôi được trông đợi phải biết điều đó chỉ bằng cái nhìn; bằng cách đánh giá một cảm giác mơ hồ nào đó trong bụng.
Thường khi một hồn rỗng có mặt ở gần, tôi luôn cảm thấy đau đớn rõ ràng, nhưng tại một nơi rộng mênh mông như chỗ này - giữa hàng trăm người - lời cảnh báo tôi cảm thấy có thể chỉ là một lời thì thầm, một chút nhói lên khe khẽ dễ dàng bị bỏ qua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT