Những ngày tháng sau đó, sự xa cách giữa Nhân Mệ An và Lâm Dỹ Cung ngày càng rõ rệt. Mặc dù Lâm Dỹ Cung vẫn sống trong căn nhà đó, vẫn ăn cơm cùng Nhân Mệ An mỗi ngày, nhưng những buổi tối, những khoảng lặng giữa họ lại càng dài. Cảm giác như giữa hai người đã có một bức tường vô hình ngăn cách, một khoảng trống mà Nhân Mệ An không thể nào lấp đầy, dù cho anh có cố gắng đến đâu.

Lâm Dỹ Cung vẫn tiếp tục diễn vai trò của mình: một người tìm lại ký ức, một người đang đi trên con đường thực hiện nhiệm vụ để quay trở về. Anh dần trở nên lạnh lùng và thờ ơ hơn với Nhân Mệ An. Anh không còn chú ý đến những cử chỉ quan tâm, những lời động viên của anh, mà thay vào đó chỉ là những câu hỏi lạnh nhạt về "nhiệm vụ" của mình, về việc liệu Nhân Mệ An có thể giúp anh hoàn thành những gì anh cần làm.

Có những lúc Nhân Mệ An chỉ muốn hét lên, muốn chạm vào trái tim của Lâm Dỹ Cung, để anh hiểu rằng tình yêu của anh dành cho anh không phải là một phần trong nhiệm vụ mà anh phải hoàn thành. Nhưng mỗi khi anh nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Lâm Dỹ Cung, anh lại cảm thấy bất lực.

 

---

Một buổi chiều muộn, khi mặt trời đã gần lặn, Nhân Mệ An trở về nhà sau một ngày làm việc tại quán ăn. Anh cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng giữ tâm trạng tốt khi bước vào căn nhà nơi Lâm Dỹ Cung đang sống. Anh đã quen với việc bước vào và nhìn thấy anh ấy ngồi ở bàn ăn, hoặc đứng trong phòng khách, vẻ mặt không một chút cảm xúc.

Hôm nay, mọi thứ có vẻ khác thường. Lâm Dỹ Cung không có mặt ở phòng khách, cũng không có mặt ở phòng ăn. Anh tìm khắp nơi trong nhà nhưng không thấy bóng dáng anh ấy đâu. Trong lòng Nhân Mệ An dâng lên một cảm giác bất an. Anh ngồi xuống ghế, nhìn vào không gian vắng lặng, cảm thấy như có một cơn bão đang ập đến.

Một tiếng động nhỏ vang lên từ phía cầu thang, và Nhân Mệ An quay lại nhìn. Lâm Dỹ Cung đứng ở đó, gương mặt lạnh lùng, và ánh mắt anh có vẻ như đang đợi anh.

"Mệ An." Lâm Dỹ Cung cất tiếng, giọng anh không có chút ấm áp nào, chỉ có sự xa lạ và căng thẳng. “Có chuyện tôi cần nói với anh.”

Nhân Mệ An đứng dậy, lòng đầy lo lắng, nhưng vẫn giữ vững bình tĩnh. “Chuyện gì vậy, Lâm Dỹ Cung?”

Lâm Dỹ Cung không trả lời ngay lập tức, mà chỉ nhìn anh với đôi mắt như đang tính toán. Sau một lúc, anh tiến lại gần Nhân Mệ An, dáng vẻ chững chạc và lạnh lùng.

"Tôi đã quyết định rồi, Mệ An," anh nói, giọng điệu cứng rắn. “Tôi không thể tiếp tục sống trong mối quan hệ này nữa. Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, và giờ tôi phải đi.”

Nhân Mệ An cảm thấy như mình bị đấm vào tim. Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ đi vì nỗi đau. “Anh... anh đang nói gì vậy, Lâm Dỹ Cung? Anh thực sự muốn rời đi sao?”

Lâm Dỹ Cung không đáp lại ngay lập tức. Anh lặng lẽ quay đi một chút, rồi tiếp tục. “Đúng vậy. Tôi không thể tiếp tục giả vờ rằng tôi thuộc về nơi này, thuộc về anh. Tôi đã sống trong thế giới này quá lâu rồi. Tôi phải hoàn thành nhiệm vụ của mình và quay về.”

Nhân Mệ An nghe những lời ấy, cảm thấy như mọi thứ đều sụp đổ. Anh không thể tin nổi rằng người anh yêu, người mà anh đã gắn bó bao nhiêu năm nay, lại có thể nói những lời này. Mọi ký ức, mọi cảm xúc anh đã dành cho Lâm Dỹ Cung giờ đây trở thành một trò đùa. Anh cảm thấy như mình bị bỏ rơi, bị phản bội bởi chính người mà anh tin tưởng nhất.

"Vậy anh muốn gì?" Nhân Mệ An hỏi, giọng anh nhỏ dần, nhưng vẫn cố giữ được sự bình tĩnh. “Anh muốn tôi phải làm gì, để anh có thể yên tâm rời đi?”

Lâm Dỹ Cung không đáp ngay lập tức, ánh mắt anh vẫn không có chút dao động. “Tôi muốn anh hiểu rằng tôi không thể tiếp tục sống trong tình yêu này nữa. Tôi không thể tiếp tục với một mối quan hệ giả dối.”

Nhân Mệ An nhìn anh, trong lòng đau đớn, nhưng vẫn kiên quyết không để sự yếu đuối chi phối. “Anh không thể làm vậy, Lâm Dỹ Cung. Anh không thể nói những lời này rồi bước đi như thế. Chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu thứ. Anh có nhớ không?”

Lâm Dỹ Cung vẫn không phản ứng, chỉ lặng lẽ nhìn anh, đôi mắt anh dường như đang chờ đợi một phản ứng mạnh mẽ hơn từ Nhân Mệ An.

Nhân Mệ An cảm thấy nỗi đau như cuồn cuộn dâng lên, nhưng anh chỉ im lặng, không thể thốt ra bất kỳ lời nào. Anh biết rằng nếu tiếp tục phản đối, anh sẽ chỉ làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Nhưng trong thâm tâm, anh biết rõ, Lâm Dỹ Cung đã quyết định rồi, và không có gì có thể thay đổi được điều đó.

 

---

Sáng hôm sau, Nhân Mệ An thức dậy và thấy rằng chiếc vali của Lâm Dỹ Cung đã được thu dọn. Anh ấy đã đi mà không một lời từ biệt, không một dấu hiệu nào cho thấy anh còn cảm xúc gì đối với Nhân Mệ An. Những gì còn lại chỉ là sự trống rỗng trong căn nhà, một không gian lạnh lẽo không có tiếng cười, không có hơi ấm từ người mà anh yêu.

Nhân Mệ An đứng lặng người trong phòng khách, lòng cảm thấy vỡ vụn. Anh biết rõ rằng Lâm Dỹ Cung đã phản bội anh, nhưng điều đó không thể ngừng lại những cảm xúc yêu thương mà anh dành cho anh. Dù Lâm Dỹ Cung có cố tình khiến anh hận, anh vẫn không thể làm được. Mỗi lần nghĩ đến anh, mỗi lần nhìn vào bóng dáng lạnh lùng của anh, Nhân Mệ An lại không thể ngừng tha thứ.

Dù anh biết rằng Lâm Dỹ Cung muốn anh hận anh, muốn anh đau khổ vì sự phản bội này, nhưng Nhân Mệ An chỉ có thể nhẹ nhàng đáp lại với một nụ cười buồn.

Anh vẫn yêu Lâm Dỹ Cung, dù anh ấy có phản bội anh thế nào. Và anh biết rằng dù Lâm Dỹ Cung có đi đâu, dù anh có làm gì, anh sẽ không thể khiến anh hận anh ấy.

 

---

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play