Một tuần đã trôi qua kể từ khi Lâm Dỹ Cung rời đi, nhưng những ngày dài lê thê ấy như kéo dài vô tận đối với Nhân Mệ An. Quán ăn của anh vẫn mở cửa như thường lệ, thực khách vẫn đến ăn, nhưng không ai biết rằng phía sau nụ cười thân thiện, ánh mắt ấy là một người đang mang trong mình nỗi đau thầm kín không thể nói ra.
Mỗi sáng, Nhân Mệ An đều thức dậy sớm để chuẩn bị cho bữa sáng của quán. Anh biết, công việc là thứ duy nhất có thể giúp anh tạm thời quên đi cảm giác trống vắng, nhưng mỗi khi đứng trong bếp, anh lại bất giác nhớ đến những buổi sáng mà Lâm Dỹ Cung hay vào bếp cùng anh, pha cho anh một tách trà, rồi ngồi cạnh anh lặng lẽ nhìn những món ăn đang dần hoàn thiện. Những ngày ấy, dù mệt mỏi thế nào, Nhân Mệ An cũng cảm thấy có một thứ gì đó thật ấm áp và bình yên. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác.
Quán ăn vẫn đón những khách quen, nhưng sự vắng lặng trong những câu chuyện giữa họ khiến không khí trở nên ngột ngạt. Nhân Mệ An không còn sự chăm sóc của Lâm Dỹ Cung, không còn những ánh mắt dịu dàng từ anh ấy. Anh cố gắng giữ mình bận rộn, nhưng không thể nào quên được những khoảnh khắc đó.
 
---
Ngày hôm đó, khi Nhân Mệ An đang chuẩn bị bữa ăn cho nhóm khách thường xuyên của quán, anh nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Anh quay đầu lại và thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào, khiến anh không khỏi ngạc nhiên.
Lâm Dỹ Cung.
Anh ấy đứng ở cửa, dáng vẻ lạnh lùng và cứng nhắc, hoàn toàn khác biệt với người mà Nhân Mệ An từng biết. Vẻ mặt của Lâm Dỹ Cung không một chút cảm xúc, nhưng đôi mắt anh lại chứa đựng một nỗi niềm khó tả.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play