Lâm Dỹ Cung càng ngày càng tỏ ra lạnh nhạt và xa cách, điều này khiến Nhân Mệ An không thể không lo lắng. Anh không biết liệu Lâm Dỹ Cung có thực sự mất trí nhớ hay không, hay tất cả chỉ là một vở kịch anh ấy đang cố tình diễn. Nhưng trong những buổi tối, khi cả hai ngồi cùng nhau, Lâm Dỹ Cung luôn tỏ ra như thể anh vẫn yêu thương, quan tâm Nhân Mệ An, nhưng sự quan tâm đó không còn chân thành như trước. Anh ta như thể đang chơi một trò chơi, và Nhân Mệ An chính là con cờ trong trò chơi đó.
---
Một buổi sáng, Nhân Mệ An thức dậy, nhưng không thấy Lâm Dỹ Cung đâu. Anh đi vào phòng khách, nơi Lâm Dỹ Cung thường xuyên ngồi, nhưng chỉ thấy một tờ giấy được để lại trên bàn. Nhân Mệ An vội vàng mở tờ giấy ra, cảm giác bất an dâng lên khi nhìn thấy những dòng chữ được viết vội vã:
“Mệ An, tôi phải đi một lúc. Tôi cần thời gian để suy nghĩ lại về tất cả. Chúng ta cần một khoảng lặng.”
Không có lời giải thích rõ ràng, không có dấu hiệu của sự quay lại. Chỉ có sự lạnh lùng trong từng câu chữ.
Nhân Mệ An đứng lặng người, cảm thấy như đất dưới chân mình sụp đổ. Anh không thể hiểu nổi, Lâm Dỹ Cung vừa nói rằng anh cần thời gian, nhưng anh lại không nói rõ về những gì anh đang tìm kiếm. Những lời nói trước đó của Lâm Dỹ Cung như một lời khẳng định, rằng anh ta sẽ rời đi, rằng anh ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ và rời bỏ mọi thứ mà Nhân Mệ An đang cố giữ chặt.
Nhân Mệ An biết rằng nếu tiếp tục sống trong sự mơ hồ này, anh sẽ không thể chịu đựng nổi. Anh không thể cứ chờ đợi mãi, không thể sống trong nỗi đau vô hình này mà không biết được sự thật. Lâm Dỹ Cung đã dần rời xa anh từ lúc nào mà anh không hề hay biết.
---
Lâm Dỹ Cung trở về nhà vào chiều tối, nhưng Nhân Mệ An đã không còn ngồi đợi anh như mọi khi. Anh không còn muốn thừa nhận sự thật đau đớn đó, không muốn tiếp tục sống trong một mối quan hệ mà ngay từ đầu đã không còn sự chân thành. Nhân Mệ An không biết Lâm Dỹ Cung đi đâu, nhưng anh đã có đủ kiên nhẫn để không để bản thân tiếp tục chịu đựng sự mập mờ đó.
Khi Lâm Dỹ Cung bước vào nhà, Nhân Mệ An ngẩng lên từ chiếc bàn ăn, ánh mắt lạnh lẽo. "Anh đi đâu vậy?" anh hỏi, không còn cố gắng giấu sự lo lắng trong giọng nói của mình.
Lâm Dỹ Cung nhìn anh, nụ cười của anh vẫn lạnh lùng và xa cách như mọi khi. "Tôi cần thời gian để suy nghĩ." Anh đáp, giọng đầy bình thản.
Nhân Mệ An nhếch môi, cố giữ bình tĩnh, dù trong lòng anh dâng lên một cảm giác nghẹt thở. “Suy nghĩ về điều gì? Anh đang cố gắng làm gì với tôi, Lâm Dỹ Cung? Anh có thực sự không nhớ gì về chúng ta không? Hay tất cả chỉ là một vở kịch anh đang cố diễn?”
Lâm Dỹ Cung không đáp, chỉ nhìn anh một lúc rồi quay đi. Anh biết những lời của Nhân Mệ An không phải là những câu hỏi ngây thơ nữa, mà là sự tuyệt vọng và đau đớn không thể che giấu. Dù vậy, Lâm Dỹ Cung vẫn cố gắng giữ vững thái độ lạnh lùng, như thể mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của anh.
"Đừng căng thẳng như vậy." Lâm Dỹ Cung nói, ngược lại với sự lạnh lẽo trong mắt anh. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Mệ An.”
"Ổn sao?" Nhân Mệ An lặp lại, gần như muốn cười. “Anh có biết là tôi đang sống trong một thế giới không thực không? Mỗi ngày trôi qua, tôi cứ chờ đợi anh trở lại như trước, nhưng dường như anh đã bỏ tôi lại đằng sau rồi.”
Lâm Dỹ Cung nhìn Nhân Mệ An, và trong giây phút đó, một tia gì đó lóe lên trong ánh mắt anh. Nhưng ngay lập tức, anh lại quay đi, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
"Anh không hiểu đâu, Mệ An." Lâm Dỹ Cung nói nhỏ, nhưng giọng anh vẫn đầy quyết đoán. “Tôi có lý do của mình. Và nếu tôi không làm được điều đó, tôi sẽ không thể quay lại. Tôi sẽ không thể ở đây nữa.”
Nhân Mệ An cảm thấy một cảm giác nghẹt thở. Anh đã luôn yêu Lâm Dỹ Cung, luôn cố gắng bảo vệ anh ấy, nhưng bây giờ anh mới nhận ra rằng anh không thể tiếp tục sống trong mối quan hệ này nếu không có sự thật. Nếu Lâm Dỹ Cung cứ tiếp tục làm như vậy, anh sẽ mất hết niềm tin vào tất cả.
"Vậy anh định làm gì?" Nhân Mệ An hỏi, giọng anh trầm xuống, không còn sự hy vọng như trước.
Lâm Dỹ Cung nhìn anh một lúc lâu, nhưng không đáp. Trong đôi mắt anh, một thứ gì đó lấp lánh, như thể anh đang chuẩn bị một điều gì đó.
Cuối cùng, Lâm Dỹ Cung lên tiếng: “Tôi sẽ quay lại, Mệ An. Nhưng không phải vì anh, mà vì tôi cần phải hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
Nhân Mệ An đứng lặng người, trái tim anh như vỡ vụn. Cả những năm tháng yêu thương, những kỷ niệm ngọt ngào, tất cả dường như đã biến mất trong một khoảnh khắc. Anh đã cố gắng, nhưng giờ đây, anh nhận ra rằng tất cả chỉ là một lời nói dối.
---