Nhân Mệ An bắt đầu nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của Lâm Dỹ Cung, một sự thay đổi mà anh không thể giải thích nổi. Mặc dù Lâm Dỹ Cung vẫn không nhớ được những ký ức quan trọng của họ, nhưng những câu nói và hành động của anh lại khiến Nhân Mệ An cảm thấy như có điều gì đó không ổn.

Lâm Dỹ Cung không còn hoàn toàn lạ lẫm với Nhân Mệ An như trước đây. Anh bắt đầu gọi tên Nhân Mệ An một cách tự nhiên hơn, đôi khi thậm chí còn cười khẽ mỗi khi nhìn anh, như thể mọi chuyện đều đang dần trở lại đúng hướng. Nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt đó, Nhân Mệ An lại cảm thấy có gì đó ẩn chứa đằng sau, một sự nghi ngờ mà anh không thể xác định rõ.

Nhân Mệ An nhớ lại ngày hôm qua, khi anh dẫn Lâm Dỹ Cung đến công viên, nơi họ từng có những kỷ niệm đẹp. Lâm Dỹ Cung nhìn cảnh vật xung quanh, rồi quay sang anh với ánh mắt đầy ẩn ý.

"Anh biết không, Mệ An, tôi cảm thấy nơi này rất quen thuộc." Lâm Dỹ Cung cười nhẹ, rồi dừng lại một chút. “Tôi nhớ... từng có ai đó nói với tôi rằng nơi này là nơi anh và tôi gặp nhau lần đầu tiên, phải không?”

Nhân Mệ An nhìn anh, một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng. “Đúng rồi, anh còn nhớ sao?”

Lâm Dỹ Cung gật đầu, nhưng nụ cười của anh có phần khác thường. “Tôi nhớ không rõ lắm, nhưng cảm giác như tôi đang tìm kiếm điều gì đó... như thể tôi phải hoàn thành một nhiệm vụ gì đó để có thể quay lại nơi tôi thực sự thuộc về.”

Nhân Mệ An cảm thấy bất an. Anh không hiểu tại sao Lâm Dỹ Cung lại nói như vậy. Một phần trong anh muốn tin rằng Lâm Dỹ Cung đang hồi phục trí nhớ, nhưng một phần lại không thể bỏ qua cảm giác như có điều gì đó đang bị giấu kín.

 

---

Trong những ngày tiếp theo, Lâm Dỹ Cung càng trở nên lạnh lùng và xa cách. Anh bắt đầu hành động như thể mọi chuyện giữa anh và Nhân Mệ An chỉ là một phần trong "nhiệm vụ" mà anh phải hoàn thành. Mỗi lần Nhân Mệ An cố gắng kéo anh lại gần, Lâm Dỹ Cung lại tạo ra khoảng cách, khiến Nhân Mệ An cảm thấy như anh đang lạc lối trong chính cuộc sống của mình.

"Chúng ta không thể tiếp tục như vậy được nữa," Lâm Dỹ Cung nói một ngày khi cả hai ngồi bên nhau trong phòng khách, giọng anh trầm lạnh. “Mệ An, anh không hiểu sao? Tôi chỉ đang làm những gì tôi phải làm. Tôi phải hoàn thành nhiệm vụ, và sau đó tôi sẽ đi.”

Nhân Mệ An nghe thấy những lời đó, lòng anh thắt lại, nhưng anh không thể bỏ cuộc. Anh đã yêu Lâm Dỹ Cung suốt bao năm qua, và anh không thể để anh ấy rời đi chỉ vì những lời nói vô căn cứ như thế. Tuy nhiên, anh cảm nhận rõ ràng rằng Lâm Dỹ Cung đang cố tình tạo ra một vỏ bọc, một lý do để xa lánh anh.

 

---

Một tuần sau, Lâm Dỹ Cung càng trở nên lạnh lùng hơn. Anh bắt đầu nói về "nhiệm vụ" mà anh tin rằng mình cần phải hoàn thành, nhiệm vụ mà anh nghĩ sẽ giúp anh quay về thế giới mà anh thuộc về, một thế giới hoàn toàn khác biệt với cuộc sống hiện tại của anh.

"Mệ An," Lâm Dỹ Cung một buổi tối khi cả hai ngồi bên nhau trong phòng khách, đột ngột nói. “Em có tin vào việc xuyên không không?”

Nhân Mệ An quay sang anh, ngạc nhiên. “Xuyên không? Ý anh là gì?”

"Đúng, tôi nghĩ tôi là một người xuyên không," Lâm Dỹ Cung nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm túc. “Tôi không thuộc về nơi này, tôi phải hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng trước khi có thể quay lại thế giới của mình. Còn anh, Mệ An... tôi cần anh giúp tôi hoàn thành nó.”

Nhân Mệ An cảm thấy như đất dưới chân mình đột ngột sụp đổ. “Anh... anh đang nói gì vậy, Lâm Dỹ Cung? Anh là Lâm Dỹ Cung, người mà tôi yêu, chúng ta đã kết hôn, anh không phải là người xuyên không.”

Lâm Dỹ Cung nhìn anh, đôi mắt anh không còn vẻ bối rối như trước. Thay vào đó, trong ánh mắt ấy là sự bình tĩnh, như thể anh đã biết rõ mọi thứ từ lâu. “Mệ An, anh không hiểu sao? Tất cả những gì tôi đã trải qua ở đây đều là một phần trong nhiệm vụ của tôi. Anh không thể thay đổi điều đó.”

Nhân Mệ An cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. “Anh không thể làm vậy, Lâm Dỹ Cung. Tôi là chồng của anh. Chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều thứ. Anh không thể... chỉ vì một nhiệm vụ mà rời xa tôi.”

Lâm Dỹ Cung không nói gì, chỉ im lặng nhìn Nhân Mệ An. Nhưng trong im lặng ấy, Nhân Mệ An cảm nhận được một sự xa lạ, như thể mọi thứ anh từng biết về Lâm Dỹ Cung đang dần trở nên mơ hồ. Lâm Dỹ Cung không còn là người mà anh yêu, mà là một kẻ xa lạ đang cố gắng ép buộc anh vào một vai trò mà anh không thể chấp nhận.

 

---

Một buổi tối, khi ánh đèn trong căn phòng mờ dần, Nhân Mệ An quyết định sẽ thử một lần cuối cùng. Anh muốn chứng minh cho Lâm Dỹ Cung thấy rằng anh sẽ không dễ dàng từ bỏ, không để anh ấy rời đi mà không có lý do.

"Mệ An, anh không hiểu sao?" Lâm Dỹ Cung lặp lại câu nói cũ, lần này giọng anh đã trở nên lạnh lùng hơn. “Tôi sẽ không ở lại đây mãi mãi. Tôi phải đi.”

Nhân Mệ An ngẩng đầu lên, đôi mắt anh ngập tràn quyết tâm. "Nếu anh thực sự tin rằng mình có thể hoàn thành nhiệm vụ này và rời đi, vậy thì anh cứ thử đi," anh nói, giọng kiên quyết. “Nhưng đừng quên, trước khi anh đi, tôi sẽ cho anh thấy rằng tôi không phải là một người dễ bị lừa dối.”

Lâm Dỹ Cung nhìn anh một lúc, rồi khẽ cười, nụ cười lạnh lùng và đầy thách thức. “Anh sẽ hối hận vì những gì anh nói, Mệ An. Tôi sẽ làm cho anh cảm thấy thất vọng đến mức không thể cứu vãn nổi.”

Nhân Mệ An không nói gì nữa, nhưng ánh mắt anh đã quyết định. Dù Lâm Dỹ Cung có cố tình làm mọi chuyện trở nên khó khăn như thế nào, anh cũng sẽ không để anh ấy dễ dàng rời bỏ. Anh đã quyết tâm không để mình trở thành con mồi trong trò chơi của Lâm Dỹ Cung, dù biết rằng có thể một ngày, anh sẽ phải đối mặt với một vết thương sâu sắc.

 

---

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play