Nhân Mệ An thức dậy vào sáng sớm như mọi ngày, nhưng hôm nay, tâm trạng anh lại nặng nề khác thường. Anh đã không ngủ được trọn vẹn đêm qua. Những mảnh kí ức về Lâm Dỹ Cung cứ quẩn quanh trong tâm trí, không thể nào dứt ra được. Đặc biệt là những lời nói mà anh không thể quên được: “Anh sẽ hận tôi, rồi anh sẽ rời đi. Như thế mới đúng...”
Lâm Dỹ Cung, người mà anh yêu thương hết lòng, giờ đây lại nhìn anh với ánh mắt hoang mang và không nhận ra mình là ai trong cuộc sống của anh. Dù Nhân Mệ An luôn cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, nhưng mỗi lần đối diện với đôi mắt lạ lẫm ấy, anh lại không thể kiềm chế được cảm xúc. Những ngày qua, anh đã thử hết mọi cách để giúp Dỹ Cung nhớ lại, từ việc nhắc về những kỷ niệm đẹp của hai người cho đến việc cho anh nghe những bản nhạc yêu thích của cả hai. Nhưng tất cả đều vô ích.
Anh lại nhìn sang Lâm Dỹ Cung đang ngủ trên giường, khuôn mặt vẫn bình yên, không chút lo âu. Anh đã từng nghĩ rằng sẽ mãi mãi bên cạnh người này, nhưng giờ đây, anh không thể chắc chắn điều đó nữa. Mất mát lớn nhất không phải là trí nhớ của Dỹ Cung, mà là sự thay đổi trong tình cảm của anh. Liệu Dỹ Cung có còn yêu anh không? Liệu có một ngày nào đó, anh sẽ hoàn toàn trở thành người xa lạ trong mắt anh?
Nhân Mệ An khẽ thở dài, quyết định không để mình chìm đắm trong nỗi buồn quá lâu. Anh không thể bỏ cuộc. Nếu như Dỹ Cung quên đi những gì họ đã trải qua, thì anh sẽ nhắc nhở, sẽ mang lại ký ức cho anh, cho dù phải mất bao lâu.
---
Khi Lâm Dỹ Cung tỉnh lại, ánh mắt anh vẫn lạ lẫm, vẫn tìm kiếm thứ gì đó trong không gian, và cuối cùng dừng lại trên Nhân Mệ An.
“Anh... anh vẫn ở đây sao?” Lâm Dỹ Cung hỏi, giọng nhẹ nhàng, nhưng đầy sự nghi ngờ.
Nhân Mệ An mỉm cười, dù lòng anh đang nhói đau. “Tôi vẫn ở đây. Anh không phải lo lắng. Chúng ta... chúng ta đã kết hôn rồi, Dỹ Cung. Anh quên sao?”
Lâm Dỹ Cung nhìn anh một hồi lâu, không nói gì. Trong đôi mắt của anh có một sự hoang mang khó tả. “Anh là ai?” Anh hỏi lại, như thể muốn tìm ra câu trả lời cho chính mình, cho sự hỗn loạn trong đầu mình.
Câu hỏi ấy lại khiến Nhân Mệ An đau thắt, nhưng anh chỉ có thể kiên nhẫn đáp lại. “Tôi là Nhân Mệ An, chồng của anh.” Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Dỹ Cung, như để cho anh cảm nhận được sự hiện diện của mình. “Chúng ta đã có một cuộc sống hạnh phúc bên nhau. Anh đã từng yêu tôi, Dỹ Cung. Anh còn nhớ không?”
Lâm Dỹ Cung cúi đầu, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve những ngón tay của Nhân Mệ An, nhưng vẻ mặt anh vẫn không thể giấu được sự bối rối. “Tôi... tôi không thể nhớ. Nhưng anh... anh có phải là người mà tôi sẽ hận rồi rời bỏ không?” Giọng anh nghẹn lại, như thể những câu hỏi này đang chui vào tâm trí anh như những tia sáng chói lòa.
Nhân Mệ An run lên, đau đớn nhìn người đàn ông mình yêu hỏi lại điều đó, nhưng anh vẫn cố gắng nở nụ cười. “Không, Dỹ Cung. Anh sẽ không hận tôi. Anh không bao giờ rời bỏ tôi.” Anh nắm chặt tay Lâm Dỹ Cung, cảm giác như muốn nắm lấy cả thế giới này để bảo vệ anh. “Em sẽ ở đây, sẽ luôn ở bên cạnh anh, cho dù ký ức của anh có bị xóa mờ, em vẫn sẽ ở đây.”
Lâm Dỹ Cung im lặng một lúc, ánh mắt anh như muốn tìm ra lời giải cho những câu hỏi trong đầu mình. Cuối cùng, anh thở dài, nhìn vào Nhân Mệ An với một ánh mắt mệt mỏi.
“Em có thể làm gì để tôi nhớ lại mọi thứ không?” Anh hỏi, giọng đầy hy vọng, như thể đó là cách duy nhất để anh thoát khỏi sự bối rối trong tâm trí.
Nhân Mệ An không thể không cảm thấy xót xa trước câu hỏi đó. Anh nắm lấy tay Lâm Dỹ Cung, mắt anh dường như ẩn chứa nỗi đau không thể nói thành lời. “Tôi sẽ làm mọi thứ, chỉ cần anh nhớ lại. Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, Dỹ Cung. Mọi thứ vẫn còn cơ hội.”
---
Cả hai đã ngồi xuống cùng nhau, lần đầu tiên trong suốt thời gian qua, họ không còn cảm giác khoảng cách giữa mình nữa. Dù cho ký ức của Lâm Dỹ Cung vẫn chưa thể trở lại, nhưng Nhân Mệ An vẫn không từ bỏ. Anh kể lại cho Dỹ Cung nghe về những kỷ niệm của họ, những chuyến đi chung, những buổi tối vui vẻ cùng nhau nấu ăn, và những đêm dài chỉ có hai người. Dần dần, ánh mắt của Lâm Dỹ Cung có vẻ ấm áp hơn, như thể những câu chuyện ấy đang làm dịu đi nỗi đau trong lòng anh.
“Anh nhớ không?” Nhân Mệ An hỏi, đôi mắt anh đầy hy vọng.
Lâm Dỹ Cung nhìn anh một lúc lâu, rồi khẽ lắc đầu. “Tôi chưa nhớ... nhưng cảm giác khi nghe em kể lại, có gì đó rất quen thuộc.”
Nhân Mệ An lại nắm chặt tay anh, ánh mắt tràn đầy sự kiên trì. “Dù anh có nhớ hay không, tôi vẫn sẽ ở đây, Dỹ Cung. Chúng ta sẽ cùng nhau đi tiếp con đường này.”
Lâm Dỹ Cung im lặng, nhưng anh có thể cảm nhận được một sự ấm áp lan tỏa trong tim. Dù ký ức có thể không hoàn toàn quay trở lại, nhưng trong trái tim anh, có một điều chắc chắn: anh không muốn rời xa người đàn ông này.
---
Nhưng dù cho những nỗ lực của Nhân Mệ An, dù cho tình cảm anh dành cho Lâm Dỹ Cung không hề thay đổi, sự thật là, ký ức của Lâm Dỹ Cung vẫn không thể quay lại một cách hoàn toàn. Mỗi ngày, những mảnh kí ức của anh cứ lẫn lộn, như thể một câu chuyện chưa thể kết thúc. Và điều duy nhất Nhân Mệ An có thể làm là kiên nhẫn chờ đợi, hy vọng một ngày nào đó, anh sẽ nhớ lại tất cả, dù cho điều đó có thể kéo dài suốt cả một đời.
---