Nhân Mệ An ngồi bên giường bệnh, tay vẫn nắm chặt tay Lâm Dỹ Cung. Ánh sáng mờ ảo của đèn bệnh viện chiếu lên gương mặt anh, khiến những nếp nhăn trên trán anh trở nên rõ ràng. Anh đã quá mệt mỏi, nhưng không thể rời đi. Anh không thể để Lâm Dỹ Cung lại một mình trong tình trạng này.
Lâm Dỹ Cung vẫn không nhớ gì về anh, về họ. Dù mỗi lần Nhân Mệ An nhắc lại rằng họ đã kết hôn, rằng anh là chồng của mình, đôi mắt của Lâm Dỹ Cung chỉ mờ mịt, như thể những lời nói đó chẳng hề ăn sâu vào tâm trí anh.
Nhưng có một điều kỳ lạ: khi Lâm Dỹ Cung tỉnh lại lần thứ ba sau cuộc phẫu thuật, anh bắt đầu nói những câu không thể hiểu nổi. Những lời lẽ ấy, không giống như những gì anh đã từng nói trước đây.
“Chúng ta không thể tiếp tục như vậy được,” Lâm Dỹ Cung nói, mắt anh nhìn thẳng vào Nhân Mệ An, nhưng trong giọng nói của anh lại mang một sự mơ hồ kỳ quái. “Anh sẽ hận tôi, rồi anh sẽ rời đi. Như thế mới đúng... đúng như những gì đã xảy ra.”
Nhân Mệ An cảm thấy một sự bối rối dâng lên trong lòng. Anh nắm lấy tay Lâm Dỹ Cung, không muốn để anh đi vào những suy nghĩ không rõ ràng ấy. “Dỹ Cung, anh nói gì vậy? Anh không hiểu sao? Anh không hận em, chúng ta yêu nhau, chúng ta là chồng chồng của nhau... chúng ta đã kết hôn rồi.”
Lâm Dỹ Cung nhìn anh, rồi lại cúi đầu, đôi tay nắm chặt như thể đang cố giữ lấy thứ gì đó, thứ mà anh không thể chạm vào. “Không, không phải... tôi không phải là chồng anh. Tôi... tôi là người khác. Tôi... xuyên không rồi.” Anh nói, giọng có chút hoảng loạn, đôi mắt đầy vẻ lạ lẫm.
Nhân Mệ An im lặng. Anh không thể tin vào những gì Lâm Dỹ Cung vừa nói. Những lời đó khiến anh đau nhói, vì dù biết rằng không phải lỗi của anh, nhưng vẫn không thể không cảm thấy mình đã thất bại. Lâm Dỹ Cung của anh giờ đây, dường như không còn là Lâm Dỹ Cung mà anh yêu.
---
Những ngày sau đó, tình trạng của Lâm Dỹ Cung càng lúc càng lạ lẫm. Anh nói những câu chẳng đầu chẳng đuôi, đôi khi lại quên mất việc đã ăn gì, uống gì. Có lúc, anh nhìn Nhân Mệ An với ánh mắt thắc mắc, như thể anh chưa bao giờ gặp người đàn ông này trước đây.
Một hôm, khi Nhân Mệ An đến thăm anh, Lâm Dỹ Cung nhìn anh lâu đến mức khiến anh cảm thấy khó chịu. Cuối cùng, anh hỏi, “Anh là ai? Anh không phải là người tôi yêu, phải không?”
Tim Nhân Mệ An như bị ai bóp nghẹt. Anh không thể nào trả lời câu hỏi ấy. Dù anh đã nói rõ, dù anh đã kiên trì giải thích bao nhiêu lần, nhưng trí nhớ của Lâm Dỹ Cung vẫn cứ hỗn loạn như vậy. Anh chỉ có thể lặng lẽ ngồi bên cạnh, cố gắng mỉm cười, dù trong lòng anh chỉ còn lại sự trống rỗng và đau đớn.
---
Ngày qua ngày, Lâm Dỹ Cung bắt đầu chìm vào một thế giới mơ hồ, nơi ký ức của anh không còn là một mạch lạc, mà là những mảnh ghép rời rạc. Anh không còn nhớ Nhân Mệ An là chồng mình, nhưng đôi khi, lại có một thứ cảm giác mơ hồ rằng họ đã từng có một mối quan hệ rất đặc biệt. Có những khoảnh khắc ngắn ngủi, anh thấy mình muốn ở gần Nhân Mệ An, nhưng ngay sau đó lại quay đi, như thể anh không thể nhớ được lý do tại sao.
Một hôm, khi Nhân Mệ An đang chuẩn bị đưa anh về nhà, Lâm Dỹ Cung đột ngột nắm lấy tay anh, ánh mắt anh thẫn thờ, nhưng lại có gì đó như đang tìm kiếm trong ký ức.
“Anh không phải là người tôi yêu... nhưng anh là người duy nhất ở đây, phải không?” Anh thì thầm, đôi mắt mở to như thể anh đang cố gắng khôi phục một ký ức đã mất. “Tôi... tôi nghĩ tôi yêu anh, nhưng sao tôi lại có cảm giác, chúng ta đã trải qua một chuyện rất đau đớn?”
Nhân Mệ An bối rối, không biết phải làm gì. Anh chỉ có thể khẽ lắc đầu, vỗ về Lâm Dỹ Cung, dù không hiểu nổi điều gì đang diễn ra trong đầu anh. “Dỹ Cung, em là chồng của anh. Em yêu anh, em không hề hận anh. Chúng ta đã kết hôn, sống bên nhau suốt bao năm. Anh không nhớ sao?”
Lâm Dỹ Cung chỉ nhìn anh, không nói gì, nhưng ánh mắt ấy lại mang một sự đau đớn thầm lặng, như thể anh đang chạm vào một ký ức đầy nỗi buồn.
---
Cứ như vậy, mỗi ngày trôi qua, trí nhớ của Lâm Dỹ Cung trở nên càng hỗn loạn hơn. Anh không chỉ mất đi ký ức về Nhân Mệ An, mà những mảnh ghép trong quá khứ của anh dần trở nên mơ hồ, nhạt nhòa. Đôi khi anh nhớ lại những chi tiết vụn vặt, nhưng tất cả lại không thể tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh. Và giữa những đổ vỡ trong trí nhớ, một thứ cảm giác lạ lùng luôn hiện diện: như thể anh là một nhân vật trong một câu chuyện khác, một câu chuyện mà anh không thể thoát ra.
---
Nhân Mệ An nhìn người đàn ông mình yêu thương, lòng tràn ngập đau đớn. Anh không biết phải làm gì, chỉ có thể ở bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ về, hy vọng rằng một ngày nào đó, Lâm Dỹ Cung sẽ nhớ lại tất cả, sẽ nhớ lại tình yêu mà họ đã từng có. Nhưng trong sâu thẳm lòng mình, anh cũng bắt đầu lo sợ rằng, có thể, Lâm Dỹ Cung sẽ chẳng bao giờ nhớ lại.
---